Tôi Chắc Chắn Là Chân Ái Của Gin Đại Ca!

Chương 27: Sẽ phải trả giá thảm hại

"Tôi sẽ nhắn qua thông tin nghị viên giao dịch lần này, giải quyết xong hậu quả thì các anh xem làm gì đi… À, nhắc Gin lão đại đừng lãng phí quá nhiều bom." Tôi lời nói thấm thía dặn dò Vodka, "Nhóm giải quyết hậu quả bên kia đã đến tìm tôi oán giận vì không kịp tiếp viện thêm bom đó."

Tổ chức chúng tôi đúng là rất kiêu ngạo, sử dụng bom mà không tiết chế, mỗi lần đều lãng phí. Và Gin lão đại là người lãng phí nhiều nhất. Anh ấy chính là kiểu người "thật nam nhân không quay lại nhìn nổ mạnh", chẳng bao giờ suy nghĩ về việc tồn kho bom trong tổ chức đủ không, cũng hoàn toàn không quan tâm đến cách giải quyết khác.

Vodka chỉ có nhiệm vụ lái xe và làm việc vặt. Còn tôi thì phải lo việc giao tiếp, quản lý tài chính và vật phẩm. Dù hiện tại tôi đơn phương chiến tranh lạnh với Gin lão đại, tôi vẫn sẽ hoàn thành nhiệm vụ nghiêm túc.

[Tôi biết rồi… Cacao, lần này không đi theo là có nhiệm vụ khác à?]

"Hừ, nếu không phải là chuyện quan trọng, tôi cũng không cần đi." Tôi hừ lạnh một tiếng, "Tôi muốn cho Gin lão đại biết tôi cũng có tính tình!"

Cuộc điện thoại đầu bên Vodka im lặng một lúc lâu, rồi hạ giọng hỏi, rõ ràng là tránh việc Gin lão đại nghe được, ngữ khí có vẻ hơi hoảng loạn: [Chờ chút… Cacao, trước đây cô biểu hiện ra là không có tính tình sao?]

"Đương nhiên rồi!" Tôi đáp lại, giọng đầy bất ngờ, "Trước đây tôi chỉ là làm nũng với Gin lão đại thôi!"

Vodka có vẻ bị sốc, im lặng một hồi lâu.

Tôi không chờ anh ta đáp lại nữa, trực tiếp trả lời: "Không nói với anh nữa, tôi đi tìm Sherry, cúp máy đây.”

Sau khi tôi nói xong, liền cúp điện thoại, bỏ điện thoại vào trong túi, vẻ mặt trầm trọng.

Hừ, tôi luôn làm được những gì mình đã nói! Cứ để khó khăn đấy, tôi sẽ đối mặt với nó! Một ngày nào đó, Gin lão đại sẽ phải trả giá thảm hại vì nghi ngờ tôi!

Nếu không có sự việc nào xảy ra, tôi sẽ tự mình tạo ra vấn đề cần trả giá này!

Viện nghiên cứu của Miyano Shiho khá yên tĩnh, vì nơi đây rất ít nhân viên.

Không giống với công việc nghiên cứu các quy trình và máy móc như tôi, phải có khá nhiều người tham gia, công việc nghiên cứu dược phẩm thường yêu cầu người nghiên cứu trực tiếp làm các thí nghiệm.

Lúc tôi đến, cô bé 13 tuổi tóc nâu tên Sherry đang đeo khẩu trang, cầm ống nghiệm và đang mân mê cái gì đó. Tôi tò mò lại gần xem và tiện tay lấy một ống nghiệm trên giá, sau đó hỏi: “Sherry, đây là cái gì vậy?”

Miyano Shiho nhìn tôi, bình tĩnh trả lời: “Virus Racoon.”

Tôi vẻ mặt trấn định vội vàng thả ống nghiệm lại — vì vậy tôi ghét công việc nghiên cứu dược phẩm! Nơi nào cũng đầy nguy hiểm và bẫy rập!

“Cô không có việc gì thì giúp tôi ghi lại tài liệu đi.” Miyano Shiho tháo khẩu trang xuống, cởi bao tay, kéo ghế ngồi, rồi bật máy tính, “Cô đến đây làm gì? Có phải đang trốn tránh chuyện gì không?”