Tôi Chắc Chắn Là Chân Ái Của Gin Đại Ca!

Chương 25: Cầu mà không được

Tôi đóng cửa lại một nửa, vẫn giữ tay trên cửa, thò đầu ra nhìn anh ấy, khó chịu gào lên: “Sao lại muốn đẩy em ra ngoài nhanh như vậy? Chúng ta mới vừa kết thúc hai năm xa cách mà! Nếu qua chỗ Sherry, em cũng không thể về nhà mỗi ngày được!”

“Đừng có ra vẻ nữa!” Gin lão đại nhíu mày, giọng nói lạnh lùng, “Đây không phải là nhà của cô.”

…Nói gì vậy! Anh ấy nghĩ sau khi tôi xâm lấn thì đây vẫn là nhà của anh ấy sao?! Mở to mắt mà nhìn, hầu hết mọi thứ trong nhà đều là đồ của tôi, mọi thứ đều là tôi cải tạo qua, thậm chí cả phòng ngủ chính cũng là phòng của tôi! Trên sofa còn có con Snoopy bông mà tôi kẹp được hôm qua!

Tôi nhìn chằm chằm vào anh ấy, hậm hực dẩu miệng, không nói gì, thể hiện thái độ không bạo lực không hợp tác.

Mỗi khi tôi gặp nguy hiểm, Gin lão đại sẽ đến cứu tôi... Dường như có linh cảm đặc biệt, anh ấy luôn kịp thời biết được. Nhưng sau khi đi theo anh ấy, tôi phát hiện tình báo của tổ chức không thể nhanh nhạy và tinh tế như vậy. Làm sao Gin lão đại biết được?

Hơn nữa, anh ấy một bên thì tuyệt đối không muốn tôi gặp nguy hiểm, một bên lại không muốn tôi ở bên anh ấy quá lâu…

Mặc dù trước đây tôi đã thề thốt rằng anh ấy chỉ là đang kháng cự tình yêu… Nhưng vì tôi luôn ở bên anh ấy, cũng không phải não yêu đương, nên tôi trong lòng cũng rõ ràng điều này là không thể!

Chỉ là thật sự không có manh mối và nghĩ không ra cách giải thích hợp lý…

Tôi chần chờ một lát, không biết có phải vì cồn hay không, cuối cùng hỏi ra một câu mà trước đây tôi chưa từng dám nói: “Gin, tại sao mỗi lần em gặp nguy hiểm, anh luôn cứu em?”

“...” Gin lão đại nhìn tôi, giọng nói bình thản: “Vì tôi vẫn chưa nghĩ ra cách nào để gϊếŧ cô.”

Tôi im lặng một lúc, rồi cúi đầu, nhấp môi không nói gì.

Anh ấy nói rất nghiêm túc, và từ những gì tôi biết về anh ấy, tôi cũng đoán rằng anh ấy nói thật lòng.

Tôi lại im lặng một lúc, cúi đầu hỏi: “Ai... Gin lão đại thật là lạnh nhạt, anh cảm thấy em thế nào?”

Hắn nhướn mày, có vẻ như hơi bất ngờ, nhưng không có phản ứng gì đặc biệt. Hắn chỉ cười nhạt, rồi trả lời: “Trói buộc.”

Tôi im lặng một chút, rồi nghĩ lại, dù sao tôi cũng đã chuẩn bị tâm lý. Nếu muốn giả ngu, tôi cũng có thể giống như trước, chỉ cần tiếp tục ở bên anh ấy, dưới sự bảo vệ của anh ấy, sống một cuộc sống vui vẻ.

Nhưng…

“Nói cách khác…” Tôi tiến lại gần ban công, ngẩng đầu nhìn anh ấy và nghiêm túc hỏi, “Nếu em thích người khác, cũng không quan trọng, đúng không?”

Anh ấy nhướng mày, có vẻ hơi bất ngờ, nhưng có vẻ không xem trọng, thoạt nhìn tâm trạng còn bỗng nhiên tốt lên, giọng khinh bỉ pha chút có lệ: “Cầu mà không được.”

Tôi mặt không cảm xúc, đối diện anh ấy, rồi sau vài giây, đạp mạnh vào chân anh ấy một cái, nhanh chóng chạy về phòng của mình.

Khi đóng cửa lại, tôi cảm thấy càng nghĩ càng tức giận, mở cửa ra lại hét lớn về phía ban công: “Đừng có xem thường em! Chờ mà xem, em sẽ trong ba ngày, không, hai ngày nữa tìm một người thay thế anh!”

……

Lời tác giả:

Cacao: Cáu kỉnh.jpg

Gin ở điểm này không chiều cô ấy (dù người khác nhìn vào thì chắc hẳn nghĩ “Anh siêu yêu cô ấy”).