Đúng vậy, tôi biết.
Thắc mắc của Irish cũng giống với những gì nhiều người khác trong tổ chức thường nghĩ, giữa đêm bỗng nhiên bừng tỉnh, tự hỏi, “Không phải chứ, tại sao lại như thế này?”
Nhưng câu trả lời tôi còn không biết, họ làm sao biết được!
Nghĩ đến đây, tôi thở dài, nhìn anh ta đầy vẻ huyền bí: “Anh thực sự muốn biết sao?”
Irish nghiêm túc: “Ừ, là gì?”
Tôi giữ nguyên vẻ mặt, đáp: “Vì tôi là chân ái của anh ấy.”
Irish: “…”
Sau một lúc im lặng, Irish nói với giọng khô cằn, không chút cảm xúc như khúc gỗ: “À, ra vậy.”
Đến lượt tôi im lặng, không khỏi cảm thấy bất mãn: Là sao chứ! Mọi người đều xem thường tôi đúng không? Nói cho mà biết, tôi có thể khiến Gin lão đại thuộc về mình! Một vị Gin lão đại đã là gì, hai vị tôi đều không có vấn đề!
“Thôi không bàn chuyện này nữa.” Irish đại khái cũng cảm thấy không khí có chút quỷ dị, dời chủ đề: “À, chuyện ở viện nghiên cứu kia có kết quả rồi.”
Đây là chuyện quan trọng, nên tôi lập tức bỏ qua chuyện cũ, quan tâm nói: “Thật sao? Chuyện gì vậy?”
Tuy rằng tổ chức có rất nhiều người tâm tư không chính đáng, nhưng viện nghiên cứu xảy ra chuyện lớn như vậy vẫn là không bình thường chút nào, tôi dù sao vẫn được coi là thành viên trung tâm của tổ chức.
Irish giải thích: “Tên kia lấy được vũ khí hoàn toàn là ngẫu nhiên. Hôm đó, người trông kho bất cẩn làm lộ sơ hở.”
Tôi cau mày: “Ý anh là tôi xui xẻo à?”
“Tôi không nói vậy… Hơn nữa, cô đâu có xui xẻo. Gin chẳng phải đã đến cứu cô ngay lập tức sao?” Irish có chút cạn lời liếc nhìn tôi qua gương, thử thăm dò: “Gin có gắn thiết bị theo dõi trên người cô không? Sao lần nào cô gặp rắc rối, anh ta đều đến kịp thời thế?”
Tôi chống cằm, tựa người vào cửa sổ xe, lười biếng nói: “Tôi đã nói rồi, vì tôi là chân ái của anh ấy.”
Irish: “…”
Irish: “À, ra vậy.”
Tôi: “…” Sao giọng điệu nghe qua loa thế!?
“Tôi mới tra xét, cô tới viện nghiên cứu kia mới một tuần mà đã gây thù chuốc oán không ít nha, như vậy không sao chứ?” Irish phun tào: “Tính cách đến chó đều ghét của cô, là do Gin chiều hư à?”
Tôi nhịn không được ném cho đối phương ánh mắt khinh bỉ: “Dĩ nhiên rồi! Đừng hỏi đi hỏi lại một vấn đề như vậy nữa!”
Còn không phải tôi biết cho dù bản thân gây ra rắc rối gì, chỉ cần không chạm vào điểm mấu chốt của anh ấy, thì tôi vĩnh viễn có người bảo kê, cho nên tôi mới kiêu ngạo như vậy nha!
Nhưng mà điểm mấu chốt của anh ấy… đến nay tôi còn không biết ở đâu.
Nói thật, đôi khi tôi cũng rất hoang mang, trong đầu xuất hiện suy nghĩ: “Chết rồi, mình chẳng lẽ thật sự là chân ái của anh ấy?”
Sau đó, vì bám dính lấy anh ấy mà bị anh ấy nghĩ cách đuổi đi.
Bằng tiến sĩ tâm lý học của tôi chính là nhờ quá trình này mới đạt được.
Nhưng mà, lần này trở về tôi nhất quyết sẽ không đi! Tôi nhất định phải tìm ra đáp án mới được!
“Làm sao vậy? Sao tự nhiên biểu cảm nghiêm túc vậy?”
“Lần này tôi nhất định phải đoạt lại tất cả những thứ mà tôi đã mất!”
Irish: “…… Cô từng mất đi cái gì? Sao tôi thấy người mất đi nhiều hơn là Gin mới đúng?”
Tôi nổi giận: “Cái gì? Anh ấy mất đi cái gì? Anh ấy đã có được một người vừa thông minh xinh đẹp, vừa hoạt bát đáng yêu như tôi, anh ấy còn bất mãn gì nữa?”
Irish: “…… Tôi cảm thấy anh ta mãi mãi mất đi tâm thái bình tĩnh.”
Tôi: “……”
Mẹ nó, không phản bác nổi làm sao bây giờ?
……
Lời tác giả:
Cacao thực ra rất thông minh, nhưng thích diễn trò và biết cách giả ngốc. Cô ấy hiểu rằng “chân ái” chỉ là cái cớ, nhưng lại luôn dùng lý do này để đối mặt với mọi người.
Gin thuộc loại người có chút tình thú, nhưng không nhiều lắm. Anh phát hiện Cacao muốn thử anh, nhưng Gin sẽ không chấp nhận làm con mồi của người khác, Gin chỉ muốn khống chế 100%.
……