Sau khi tiễn Tiết Hoài xong, Dương Chi trở về nhà.
Mọi chuyện vẫn bình thường đến khi nàng bước chân vào phòng.
Soạt…
Một bàn tay giơ ra bịt miệng nàng lại, rồi kéo mạnh thân thể nàng vào trong.
“Ưm… ưm…”
Hai mắt Dương Chi trợn to, nàng vùng vẫy dữ dội.
Kinh Thương đè mạnh vào miệng nàng rồi kéo người quay lại đối mặt với mình.
Khi nhìn thấy hắn, đầu Dương Chi như bị nổ tung, sau đó nàng càng vùng vẫy dữ dội hơn.
Kinh Thương là thổ phỉ, cơ thể to lớn mạnh mẽ, khống chế Dương Chi dễ dàng như bắt một con gà.
Hắn cười lạnh nhìn vào mắt nàng: “Nàng nghĩ rằng những tên đó có thể ngăn cản được ta hay sao?”
Lửa giận bộc phát, Kinh Thương giơ tay nắm lấy tóc nàng: “Đừng nghĩ rằng có tên Tiết Hoài kia bảo vệ thì ta sẽ không làm được gì nàng.”
“Ông đây chưa bao giờ để vụt mất thứ mình muốn có.”
Nước mắt Dương Chi chảy xuống tay hắn, nàng sợ hãi đến mức hai chân đứng không nổi.
Thân thể mềm nhũn bị Kinh Thương nắm trong lòng bàn tay.
Hắn ghị mạnh đầu nàng về sau, trừng to con ngươi hưng dữ đe doạ: “Ta cho nàng thời gian ba ngày để suy nghĩ.”
“Đến ngày thứ ba ta sẽ đến tìm nàng, nếu nàng không cho ta câu trả lời vừa ý thì cả nhà nàng đừng hòng được yên.”
Nói xong, hắn quăng mạnh Dương Chi xuống đất.
Tiếng khóc trong miệng nàng phát ra, đồng thời nàng hoảng loạn lùi về phía sau, tránh xa hắn nhất có thể.
Kinh Thương cười lạnh, giơ thứ trong tay ra trước mắt nàng: “Nhìn xem đây là cái gì?”
Dương Chi sững sốt nhìn tiết y của mình nằm trong tay hắn.
Nàng hô lên: “Trả cho ta.”
Kinh Thương cười to, nói: “Nếu không cho ta câu trả lời hài lòng thì cái này sẽ được treo trước cổng huyện.”
Đôi mắt hắn đỏ tươi nhìn chằm chằm vào nàng như muốn ăn thịt: “Đến lúc đó, ta xem xem Tiết gia có chịu thu nhận con dâu như nàng hay không?”
Dương Chi hoàn toàn lạnh lẽo sau khi xong những lời hắn nói. Nước mắt nàng chảy xuống liên tục.
Nàng hét lên: “Tại sao, ta đã chọc gì đến ngươi?”
“Tại sao ngươi lại đối xử với ta như vậy?”
Nàng thậm chí còn đã cứu hắn, băng bó vết thương cho hắn.
Kinh Thương nghiến răng nói: “Tại vì ta ghét nhà họ Tiết.”
“Ta sẽ làm mọi cách để chia cách hắn và nàng, ta sẽ cướp đi nữ tử hắn yêu để trả thù hắn đã sỉ nhục ta.”
Dương Chi khóc nấc lên: “Nhưng ta đã cứu ngươi, ngươi không thể nể tình mà bỏ qua cho ta sao?”
“Ta chỉ muốn sống bên cạnh người mình yêu thôi mà.”