Hai người kia không ngờ nàng sẽ làm thế, lập tức cứng họng.
Một người phản ứng trước, nghiến răng mắng: “Đúng là không biết điều! Dựa vào cái gì mà ngươi dám vứt đồ tỷ tỷ mình tặng?”
Lăng Miểu nhớ ra tên hắn, gọi là Tiết Sâm, một trong những fan cuồng của Lăng Vũ.
Nàng đưa chiếc túi gấm lại gần mặt hắn thêm chút nữa.
“Ồ? Vậy ‘phúc khí’ này ta tặng cho ngươi, ngươi có muốn không?”
“Muốn…” Biểu cảm của hắn trông như thể bị lú rồi.
“Vậy thì đưa ta hai khối linh thạch trung phẩm.”
Tiết Sâm trố mắt: “Ngươi... không biết xấu hổ à? Ngươi còn lấy tiền? Không sợ tỷ tỷ ngươi biết sẽ đau lòng sao?”
“Ta trả ba khối linh thạch trung phẩm! Bán cho ta đi.”
Một người bên cạnh trầm ngâm lên tiếng.
Tiết Sâm sửng sốt, phản xạ hét giá: “Năm khối! Không thể cao hơn nữa!”
“Mười khối.”
Một đệ tử khác từ xa thong thả bước tới.
Lăng Miểu liếc hắn một cái: “Không bán cho kẻ chưa từng mắng ta.”
“...Cái gì?”
“Ta nói là, ta chỉ muốn chia sẻ chiếc túi gấm này cho người có duyên với nó.”
Lăng Miểu vội vàng sửa lời rồi nhét cái túi vào tay Tiết Sâm, tiện tay cầm lấy năm khối linh thạch trung phẩm của hắn, còn tốt bụng nhắc nhở thêm:
“Tỷ tỷ ta từng nói, cái bùa hộ mệnh này đặc biệt hiệu quả khi gặp báo yêu đó nha.”
Tiết Sâm không thèm để ý tới nàng, sung sướиɠ cất túi gấm đi.
Lăng Miểu cũng sung sướиɠ mà nhét linh thạch vào túi.
Trên đường về nàng đã nghĩ rồi, cái tông môn này, tám chín phần là toàn đồ ngốc nghếch cả.
Nàng phải xuống núi!
Nàng không muốn ở lại với nữ chính và đám hậu cung não tàn của nàng ta nữa!
Đại điện của Ly Hỏa Tông uy nghiêm nghiêm nghị, từ xa đã có thể nhìn thấy mái điện dát vàng lấp lánh.
Lăng Miểu đi theo mọi người bước vào trong đại điện.
Nàng đang định theo dòng người lui sang hai bên thì một luồng áp lực mạnh mẽ đè thẳng xuống người, ép nàng đứng chôn chân tại chỗ.
Nàng ngẩng đầu nhìn, là phụ thân nàng, vị đại trưởng lão ấy lúc này đang đứng giữa điện, ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm vào nàng.
Phía sau ông là Lăng Vũ cùng một nhóm đệ tử, còn trên cao là Tông chủ ngồi nghiêm nghị. Tất cả đều dùng ánh mắt lạnh lẽo và tức giận nhìn nàng.
Chưa kịp phản ứng, áp lực từ đại trưởng lão liền hung hãn đè ép xuống.
Lăng Miểu chỉ cảm thấy toàn thân nặng trĩu, đầu gối mềm nhũn, không thể chống đỡ nổi, liền ngã quỳ xuống đất.
Chênh lệch cảnh giới quá rõ ràng, nàng hoàn toàn không có khả năng phản kháng.