Sau khi tàu cập bến, đoàn người tiến thẳng ra sân bay.
Điểm đến của Tưởng Tư cũng là sân bay, vừa xuống tàu thì ánh mắt nóng bỏng của gã vẫn luôn dõi theo Dung Kha, thậm chí qua một lớp kính râm mà cậu còn cảm nhận được.
Nhưng Tưởng Tư luôn ngồi hạng VIP, thành phố gã đến khác với Dung Kha và những người khác nên sau khi vào trong sảnh sân bay, Dung Kha không còn thấy bóng dáng đó nữa.
Vài giờ sau, máy bay thuận lợi hạ cánh.
Đoàn đội MQ giải tán ở lối ra, hầu hết mọi người đều bắt taxi đi về, còn Dung Kha, Diêm Trí và số ít thì đến bãi đỗ xe để lấy xe.
Bãi đỗ xe của sân bay rất rộng, xe Dung Kha để mãi ở bên rìa, đi bộ ra đấy phải mất mấy phút.
Mà vừa lúc cậu chuẩn bị lên xe thì tiếng động cơ gầm rú từ xa đến gần, một tia sáng đỏ rực xuất hiện ở góc đường, khỏi cần nhìn cũng biết là Diêm Trí.
Diêm Trí hiển nhiên cũng nhìn thấy Dung Kha đang ở trước cửa xe nên bấm còi coi như chào hỏi, nhưng ở bãi đỗ xe trống trải này, cộng thêm hàng triệu tiếng vang khiến Dung Kha gần như bị ù tai.
“... Khỉ thật.”
Dung Kha nhíu mày phàn nàn, lên xe điện rồi đi theo Diêm Trí lên đường cao tốc.
Trên đường cao tốc có rất nhiều xe, tốc độ giới hạn là 120km/h nhưng cậu thậm chí còn không thể lên nổi 100 cây.
Chiếc mustang phía trước động cơ 8 xi-lanh, không mấy tác dụng khi tham gia giao thông. Chỉ có thể lái về phía trước với tốc độ từ tốn chậm rãi.
Không biết có phải vì màu đỏ quá bắt mắt hay không mà xe của Diêm Trí luôn xuất hiện trong tầm nhìn của Dung Kha.
Mãi đến khi ra khỏi đường vành đai 3 thì mới trở nên thông thoáng hơn.
Lúc đó, một tin nhắn wechat hiện lên trên điện thoại Dung Kha.
Diêm Trí: [Theo đuôi tôi?]
Dung Kha: [Tôi không rảnh.]
Diêm Trí: [Lúc lái xe không được nghịch điện thoại :) ]
Dung Kha: [Đang chờ đèn đỏ.]
Sau khi vượt qua đèn đỏ, rõ ràng Diêm Trí đã giảm tốc độ xe, có khi còn tụt lại phía sau Dung Kha, ý là “Để xem cậu bám theo tôi bao lâu".
— Thế là hai chiếc xe lần lượt lái vào Thiên Tây Vân Vịnh.
Lúc này Dung Kha mới nhớ ra.
Bảo là bất ngờ nhưng thật ra cũng không có gì đáng ngạc nhiên. Khu chung cư này có an ninh chặt chẽ, nhiều người nổi tiếng đều sống ở đây.
Hai chiếc đậu ở bãi đỗ xe hầm B2, chỉ cách nhau vài chục mét và vài cột.
Diêm Trí còn kinh ngạc hơn Dung Kha nhiều: “Cậu cũng sống ở đây à?”
“Nhưng tôi không ở nữa rồi.” Dung Kha nói.
Hai người vào cùng thang máy, lần lượt ấn tầng 6 và tầng 7. Khu chung cư này theo dạng 1 tầng 1 căn, nên Dung Kha biết ngay anh chàng mới đến hay chơi dương cầm trên tầng chính là Diêm Trí.
“Sao lại không ở nữa?” Diêm Trí hỏi.
“Đây là căn mà Tưởng Tư thuê.”
Dung Kha đã tìm được chỗ mới và thu dọn hành lý từ 2 ngày trước rồi, nhưng vì phải chụp ảnh nên mới trì hoãn, hôm nay cậu quay lại chỉ để dọn đồ.
“Vậy sau này cậu ở đâu?” Diêm Trí hỏi.
Dung Kha: “Chỗ gần phim trường.”
Diêm Trí trầm tư suy nghĩ: “Ngoại ô à?”
“Ừm.”
“Có vẻ không thoải mái lắm.”
“Ở đó rẻ hơn.” Giá thuê ở đó chưa bằng một phần mười ở Thiên Tây Vân Vịnh.
Diêm Trí im lặng một lúc, cuối cùng hình như cũng nhận ra Dung Kha chỉ là một anh chàng hai sáu tuổi đang chật vật kiếm sống, “Vậy công ty cậu…”
Một tiếng “ding" vang lên, thang máy đã đến tầng 6, cắt đứt lời nói của Diêm Trí.
“Tôi đi đây.” Dung Kha bước ra khỏi thang máy.
Diêm Trí không nói nữa, chỉ bảo: “Hai hôm nữa nhớ dành thời gian đến chọn ảnh.”
Dung Kha đáp: “Được.”
Chỗ cậu mới thuê có tên là Phúc Hinh Uyển, là một khu chung cư cũ hơn 20 năm. Dung Kha thuê một căn một ngủ một khách ở đây với giá hơn 2000 tệ một tháng, nằm trong khả năng chi trả của cậu.
Bên ngoài có khá nhiều siêu thị và chợ nên chuyện ăn uống không thành vấn đề, nhưng giao thông thì đúng là không tiện lắm, có điều Dung Kha có ô tô nên cũng không ảnh hưởng mấy.
Sau khi thu dọn hành lý xong, Dung Kha xuống lầu mua một số đồ dùng cần thiết hàng ngày rồi đến một quán mì ăn tối, và xác nhận được một điều —
Không ai biết cậu hết.
Hai lần Dung Kha nhờ hơi Diêm Trí mà được lên hotsearch, hình như trên mạng thì thảo luận nhiều nhưng ngoài đời lại không có mấy ai để ý.
Dù sao thì bảng giải trí cũng không phải là bảng chung, phần lớn người quan tâm đều là người trẻ, trên đường thỉnh thoảng cũng có những người trẻ nhìn Dung Kha vài lần, ánh mắt kia cậu rất quen thuộc: họ chỉ nhìn vì thấy đó là “anh chàng đẹp trai" chứ không phải là “anh chàng đẹp trai đó trông quen quen”.
Hoặc cũng có thể một số người thấy Dung Kha quen mặt nhưng không ai lại tin được chuyện một người nổi tiếng có thể tuỳ ý đi lại trên đường.
Thế cũng hay, Dung Kha nhẹ người hẳn.
Cậu chỉ còn gần 2 năm không được công khai nhận phim, nếu có nhiều người biết cậu thì đến lúc ra ngoài làm thêm sẽ không tiện.
Tuần mới, Dung Kha ra ngoài sớm nhưng vẫn bị kẹt trên đường 2 tiếng đồng hồ, cuối cùng mới đến được văn phòng MQ đúng giờ hẹn.
Tổng biên tập Trần Văn đích thân mời cậu vào phòng họp, lúc này Diêm Trí đã ngồi ở đó sẵn rồi, đang lật xem những bức ảnh được in ra. Hắn đeo một cặp kính gọng vàng có dây khiến đường nét trên mũi trông sáng hơn bình thường, cũng khiến hắn toát ra vẻ tinh tế thanh thoát hơn.
Dung Kha nhất thời không thể biết được hắn bị cận nên mới đeo kính hay là chỉ đeo để nhìn cho đẹp nữa.
“Được rồi, vào thẳng vấn đề nhé.” Trần Văn nói với Dung Kha, “Chúng tôi thấy hai bức này rất hợp để làm ảnh bìa và bìa lót.”
Trần Văn đẩy hai tờ A4 đến trước mặt Dung Kha, tập trung vào nửa thân trên của cậu. Cậu nằm trong vùng nước nông trắng ngần, xung quanh là làn nước lấp lánh, trong miệng ngậm một viên ngọc trai nhuốm máu. Lông mày hơi nhíu lại, đôi mắt ngập tràn vẻ đáng thương.
Bức còn lại là chụp cả người cậu đang nghiêng người tựa vào san hô. Chiếc đuôi cá khổng lồ như kéo dài tỷ lệ cơ thể cậu đến vô cùng, trông chẳng khác nào yêu tinh đến từ thế giới khác bị mắc kẹt tại đây.
Dung Kha nhìn một cái đã biết vì sao chúng được chọn làm ảnh bìa và trang lót.
Cái nhìn đầu tiên là cận cảnh không để lộ đuôi cá, người ta sẽ chỉ chú ý đến gương mặt Dung Kha, nhưng khi lật đến trang tiếp theo sẽ bị sốc.
“Có điều,” Trần Văn nói tiếp, “Chúng tôi gửi ảnh cho bên người đại diện của cậu từ 2 ngày trước, phản hồi mà chúng tôi nhận được là bức ảnh ngậm ngọc trai trong miệng sẽ có tác dụng ngược, ảnh hưởng đến công việc sau này của cậu. Hơn nữa bức ảnh đuôi cá này khiến giới tính cậu bị mơ hồ, cũng ảnh hưởng đến hình ảnh của cậu.”
Dung Kha: “...”
Cậu hiểu rồi.
Diêm Trí đoán trước được việc bên công ty sẽ gây khó dễ nên mới đặc biệt mời cậu đến xem ảnh.
“Cậu thấy thế nào?” Diêm Trí đẩy gọng kính, hỏi Dung Kha.
Không còn nghi ngờ gì, thẩm mỹ của MQ là tốt nhất, Dung Kha cũng biết bức ảnh này rất hợp để làm ảnh bìa và trang lót.
Nhưng vấn đề là công ty không muốn cậu trở thành tâm điểm sự chú ý.
Nếu Dung Kha muốn chống lại công ty thì Trâu Vĩ có thể truy tố cậu vì tội vi phạm hợp đồng, chiếm đoạt công việc, hai bên kiểu gì cũng phải ra toà, nhưng Dung Kha không có tiền.
Thêm vào việc xuất bản số đầu năm của MQ, độ nổi tiếng của Dung Kha chắc chắn sẽ tăng lên. Liệu cậu còn có thể ra ngoài làm thêm không cũng là một câu hỏi lớn…
Trong đầu cậu nhất thời có rất nhiều suy nghĩ, bên tai có một giọng nói bảo Dung Kha phải nghe lời công ty, chịu đựng thêm 2 năm nữa.
Nhưng nghĩ đến đây là công sức của mọi người, Dung Kha lại do dự. Cậu không muốn lãng phí công sức của người khác chỉ vì chuyện của mình.
Nói đi cũng phải nói lại, đây là “tác phẩm" đầu tiên của Diêm Trí sau khi đến MQ.
“Tự tôi đại diện cho chính mình.” Dung Kha thở hắt ra, nói với Diêm Trí, “Nếu người quản lý của tôi làm phiền anh thì cứ nói đây là do tôi muốn.”
Diêm Trí nhếch khoé môi: “Chị ta không dám làm phiền tôi.”
— Nhưng làm phiền tôi thì dám.
Dung Kha không nói câu này.
Rời khỏi văn phòng MQ, Dung Kha hình như cảm thấy quyết định của mình có hơi vội vàng, dù sao có thể cậu sẽ chết đói mất.
Có lẽ ngay từ đầu cậu không nên nhận trang bìa này, thế thì bây giờ cậu không phải đau đầu thế nữa.
Đi đến thang máy mà đầu đầy tâm trạng, có người ấn nút trước cả Dung Kha, là Diêm Trí.
“Nếu người đại diện của cậu làm khó cậu thì cứ đến gặp tôi.” Diêm Trí nói.
Cơn đau đầu của Dung Kha vẫn chưa hết: “Tìm anh làm gì?”
Diêm Trí nghiêng đầu dùng ngón trỏ gãi gãi thái dương, như là đang suy nghĩ nghiêm túc lắm: “Chắc là vẫn có tác dụng chứ.”
Dung Kha không để ý nữa, lúc cửa thang máy mở ra cậu nói: “Tôi đi trước.”
Không ngờ Diêm Trí lại đi theo cậu vào trong.
Hắn ấn nút hầm để xe bên dưới, có vẻ chuẩn bị đi đâu đó.
“Tiếp theo cậu có kế hoạch gì không?” Diêm Trí hỏi.
“Nghỉ ngơi.” Dung Kha thản nhiên nói.
Sắp đến cuối năm, diễn viên nghỉ ngơi là chuyện bình thường.
Nhưng đương nhiên Dung Kha không thể nghỉ ngơi được, cậu đã chẳng dư dả gì, lại phải trả tiền thuê nhà nửa năm, phải mau chóng tìm việc làm thôi.
Có điều càng gần cuối năm thì càng khó tìm việc làm thêm. Cậu chưa biết mình sẽ làm cái gì.
Cậu không muốn chỉ đơn giản là tìm một công việc. Trước đây những nghề cậu từng làm cho phép cậu tiếp xúc với đủ kiểu người, ví dụ như lễ tân khách sạn - nơi cho cậu biết cậu thích đàn ông. Rồi thì đi làm ở quán bar nơi người ta hành nghề mại da^ʍ, hay trạm cứu hộ nơi cậu biết thà có người đi lang thang còn hơn về nhà.
Nếu có thể, Dung Kha hy vọng mình có thể tiếp xúc với càng nhiều người càng tốt, ít nhất nó có thể giúp cậu trong diễn xuất.
Lúc này thang máy dừng ở tầng nào đó, có một thanh niên đẩy xe kéo vào.
Dù đã tháng 11 nhưng người này vẫn mặc vest đen, trên cổ đổ rất nhiều mồ hôi. Chiếc áo khoác dày được buộc ngang eo, Dung Kha liếc nhìn dòng chữ phía sau, hoá ra là người giao nước.
Lúc mới bước vào toà nhà này, Dung Kha phát hiện ở đây có khá nhiều công ty, chẳng hạn như Công ty Giáo dục Mầm non XX, Công ty Thương mại XX, Công ty Luật XX, nhân viên giao nước có thể vào văn phòng làm việc của họ một cách công khai và quan sát tình trạng làm việc của họ.
… Khá hay.
Trong lòng Dung Kha điên cuồng nảy ra ý định, cậu tiến lại gần người thanh niên rồi hỏi bằng giọng thân thiện: “Giao nước có mệt lắm không?”
Người đàn ông không ngờ Dung Kha lại nói chuyện với mình, sửng sốt trả lời: “Không sao, tôi không mệt.”
“Tôi thấy quần áo của anh ướt đẫm mồ hôi.” Dung Kha nói, “Một ngày anh giao được bao nhiêu bình?”
“Còn tuỳ, có khi có quá nhiều bên cần giao nước đến nỗi tôi chạy đi chạy lại cả một ngày.”
“Anh có giao cho tất cả công ty trong toà này không?” Dung Kha hỏi lại.
“Không, một số công ty trong này có đường nước lọc riêng, có thể trực tiếp uống nước.”
Dung Kha gật gù, MQ là một ví dụ.
Cậu thầm quyết định lát nữa sẽ đến công ty giao nước mà không để ý Diêm Trí đứng đằng sau đang nhìn cậu bằng ánh mắt kỳ lạ.
Bằng sự hiểu biết của Diêm Trí về Dung Kha, cậu không phải là một người thích chủ động đi bắt chuyện.
Nhìn người thanh niên giao nước với làn da ngăm đen, cơ bắp cuồn cuộn, mồ hôi trên trán hình như làm tăng thêm chút nam tính.
Nghe hai người nói chuyện qua lại, Diêm Trí không khỏi rơi vào trầm tư. Vì sao sau khi chia tay, khẩu vị của cậu lại thay đổi nhiều vậy?
*
Lời tác giả: Đây là công việc làm thêm cuối cùng của Dung Bảo, cậu ấy sẽ sớm thành công thôi.
Hết chương 10.