Chuyến tàu quay về đầu tiên vào lúc 8h sáng.
Chỉ có một nhóm cư dân trên đảo và một đoàn người quay chụp đang ngồi ở phòng bán vé. Nhìn chẳng có gì khác thường, nhưng nếu có người nào nhìn vào góc thì sẽ thấy có một người đàn ông võ trang kín mít ngồi đó.
Người đàn ông đeo kính râm, khẩu trang và đội mũ chìa để che đi toàn bộ khuôn mặt. Mới đầu các nhân viên trong đoàn còn lặng lẽ thảo luận xem người đàn ông đó có phải người nổi tiếng không, nhưng sau cùng đành từ bỏ vì không thể đoán được.
Dung Kha biết Tưởng Tư nhất định phải trở lại đoàn phim.
Cậu giả vờ như không nhìn thấy mà ngồi cạnh Diêm Trí, lướt weibo trong lúc chờ tàu về.
Chỗ ngồi trong phòng bán vé là những hàng ghế nhựa giống như ở ga tàu cũ nên không tránh khỏi khoảng cách khá hẹp, hai người đàn ông cao lớn ngồi cạnh nhau, bả vai lẫn đầu gối không thể tránh khỏi chạm vào nhau.
Nhìn từ đằng sau sẽ thấy cực kỳ thân mật.
Weibo của Dung Kha tràn ngập tin nhắn riêng.
Tưởng Tư: [Tránh xa anh ta ra !!!]
Tưởng Tư: [Nếu mục đích của em là chọc giận anh, chúc mừng em đã đạt được.]
Dung Kha và Tưởng Tư đều theo dõi nhau trên weibo, cậu không thể chặn tin nhắn riêng hắn gửi đến.
Nếu cậu huỷ theo dõi Tưởng Tư, nhất định sẽ có blogger chú ý đến.
Có vẻ Tưởng Tư đã phát hiện ra điều này nên đã điên cuồng gửi tin nhắn cho Dung Kha.
Tưởng Tư: [Anh ta là ai? Sao anh ta lại nhúng tay vào chuyện chúng ta?]
Tưởng Tư: [Đừng nói là em bị anh ta cám dỗ từ hồi tuần lễ thời trang đấy?]
Tưởng Tư: [Diêm Trí dụ dỗ em đúng không? Anh ta làm trong ngành thời trang nên muốn mời em làm người mẫu à?]
Tưởng Tư: [Sau này nhất định anh sẽ ngày một nổi tiếng, em cứ chờ xem, nhất định sẽ hối hận.]
Mới chia tay xong nên ban đầu tâm trạng Dung Kha còn hơi ảm đạm, bây giờ nhìn Tưởng Tư phát điên với mấy dòng tin nhắn rồ dại này, trong lòng cậu đã không còn bất cứ cảm xúc nào nữa.
Cậu thờ ơ nhìn điện thoại, hỏi Diêm Trí bên cạnh: “Đã có ai khen dáng người anh rất đẹp chưa?”
“Hả?” Diêm Trí đang chụp ảnh, ngẩng đầu lên khỏi máy ảnh nhìn Dung Kha: “Nhiều lắm.”
“Thêm cả tôi vào nữa.”
Dung Kha từ tốn trả lời tin nhắn riêng: [Cơ thể anh quả thực tỷ lệ rất chán.]
Sau khi tin nhắn được gửi đi, phía sau có một tiếng “ầm" lớn vang lên, mọi người kể cả Diêm Trí đều đồng loạt nhìn lại.
Dung Kha không cần nhìn cũng biết là Tưởng Tư đang đá thùng rác.
Cậu tắt thông báo tin nhắn, lười đi đọc đống rác đó.
Diêm Trí tất nhiên là biết người nọ là ai, hắn thản nhiên liếc nhìn một cái rồi lại quay sang nhìn Dung Kha: “Tôi sẽ đợi.”
Dung Kha cất điện thoại, không hiểu lắm: “Đợi gì cơ?”
“Đợi cậu khen cơ thể tôi đẹp.” Diêm Trí nói.
Dung Kha: “...”
Cậu chỉ tuỳ tiện nói, muốn để Tưởng Tư tự giác một chút, cũng không thật sự muốn tâng bốc Diêm Trí.
Ai ngờ Diêm Trí lại nghiêm túc thế, Dung Kha cũng biết cậu là người khơi mào trước nên chỉ đành nói: “Cơ thể anh rất hoàn hảo.”
Diêm Trí không hài lòng: “Chỉ thế thôi?”
“Không thì sao?” Dung Kha nói.
Cậu còn cố tình dùng chữ “hoàn hảo", nghĩa là tốt hơn cả “tốt” rồi, chân thành thế còn gì.
Nhưng Diêm Trí lại nghiêm khắc như một giáo sư: “Thước của tôi đâu rồi?”
Dung Kha khó hiểu thở ra một hơi, nói: “Có khi anh phải cao đến 1m9, nhìn anh rất là cao. Đường nét các thớ cơ bắp rất duyên dáng, nhất là cơ bụng thì càng khỏi phải nói, chân thì vừa dài vừa thẳng, cơ chân rất săn chắc, chẳng khác nào một nhân vật bước ra từ truyện tranh.”
Nói xong một hơi, giáo sư Diêm bên cạnh gật đầu khá hài lòng: “Cậu quan sát rất cẩn thận.”
Thấy mình làm cho người ta vui vẻ, Dung Kha thở phào nhẹ nhõm, đang định lướt weibo gϊếŧ thời gian thì Diêm Trí đột nhiên giơ điện thoại ra: “Cậu thấy mấy tấm ảnh này thế nào?”
Diêm Trí đã chọn ra 9 bức ảnh chụp trên tàu hôm qua, tấm thì nhàn nhã tấm thì lo âu, tấm lại như đang tập trung suy nghĩ, tấm thì thoải mái tận hưởng cảnh biển. Mỗi bức ảnh đều ghi lại đôi mắt như biết nói của Dung Kha.
Có lẽ hắn chỉ đơn giản là chỉnh lại một số đường nét và tông màu sao cho cổ điển hơn, dù sao ảnh gốc cũng đã đủ tiêu chuẩn của một bộ phim bom tấn rồi.
“Khá tốt.” Dung Kha nói.
“Thế thì đăng lên weibo đi.” Diêm Trí lấy lại điện thoại, gửi 9 bức này cho Dung Kha.
Dung Kha không nhúc nhích: “Không cần, weibo của tôi không có nhiều người theo dõi lắm.”
“Không làm việc thì lấy đâu ra fan?” Diêm Trí hỏi.
Dung Kha không cảm thấy mình có nhu cầu này lắm nên vẫn không nhúc nhích, nên Diêm Trí đưa tay ra trước mặt cậu: “Đưa điện thoại cho tôi.”
Cảnh tượng này đã từng xảy ra trước đây, nhưng là Diêm Trí đưa điện thoại cho Dung Kha.
Lịch sự mà nói, nếu Dung Kha từ chối thì có vẻ hơi xấu tính, hơn nữa cậu cũng biết Diêm Trí chỉ dùng để đăng bài lên weibo thôi nên đưa điện thoại luôn, nhân tiện nhắc nhở: “Đừng viết linh tinh đấy.”
“Không đâu.” Diêm Trí bấm vào weibo của Dung Kha, đăng 9 bức ảnh lên kèm với một dòng chữ cực kỳ ngắn gọn.
[Tác phẩm mới của @Diêm Trí, mời mọi người thưởng thức.]
Dung Kha nhìn Diêm Trí gõ phím, nghĩ nếu có gì ngoài đường ray cái là thu lại điện thoại luôn.
Không ngờ Diêm Trí gõ rất nhanh, lúc Dung Kha muốn ngăn cản thì cũng đã muộn.
Lúc xem bài đăng, cậu gần như không thở nổi: “Nếu anh muốn đăng tác phẩm của mình thì sao không lấy weibo của anh ra đi?”
Lại còn “thưởng thức", ai lại đăng ảnh lên để người khác “thưởng thức" bao giờ?
“Đương nhiên là tôi đăng rồi.” Diêm Trí trả lại điện thoại cho Dung Kha rồi mở weibo của mình lên, share lại với dòng chú thích: [Gương mặt này làm tôi rất có cảm hứng sáng tạo.]
Cậu còn cạn lời hơn.
Bây giờ Dung Kha rất hối hận, hối hận vì đưa weibo cho Diêm Trí, sao không chặn hắn ngay từ đầu đi nhỉ?
Thông báo về bài đăng bắt đầu tăng lên một cách điên cuồng.
[/liếʍ /liếʍ /liếʍ Xin quỳ liếʍ nhan sắc tuyệt đẹp của em bé !!!]
[Cuối cùng bảo bối của chúng ta cũng được người khác đào ra, tôi mừng chết mất huhuhu]
Mới đầu người bình luận chỉ là một số ít fan của Dung Kha, nhưng dần dần số lượng ngày càng nhiều.
[Vãi thật, cuối cùng tôi cũng biết YZ thích gì ở cậu ấy rồi, tôi cũng không thể cầm lòng nổi trước nhan sắc này.]
[Quan trọng nhất, anh ấy có gu thời trang đỉnh vãi.]
[Nên tiêu chí chọn người của MQ bây giờ là dựa trên nội hàm đúng không? Khá mong chờ đấy.]
[Nhưng nói thật thì cậu ấy vẫn chưa đủ tư cách để ngồi chung mâm với những người đã từng lên trang bìa trước đây.]
Nhiều người bàn tán về bức ảnh, nhưng dần dần phong cách bình luận lại trở nên lệch lạc.
[Gương mặt này làm tôi muốn liếʍ màn hình.]
[Gương mặt này làm tôi phải tải xuống.]
[Gương mặt này làm tôi phái phái chảy nước miếng.]
[Gương mặt này làm tôi muốn xem lại Liệt Hoả Trọng Án.]
…
Mọi người đều sao chép mẫu câu của Diêm Trí, nhìn vào khu bình luận dưới bài đăng của Diêm Trí mà ngôn từ càng ngày càng mất kiểm soát.
Dung Kha hít sâu một hơi, giờ cậu chỉ muốn yên tĩnh thôi.
Không như Dung Kha, Diêm Trí lướt điện thoại đầy thích thú: “Đây cũng được coi là lên hotsearch nhỉ?”
Dung Kha bấm vào hotsearch thì thấy #creative_desire xuất hiện trên bảng giải trí, vẫn còn đang leo lên thứ hạng cao hơn.
Cùng lúc đó, một hotsearch khác cũng lặng lẽ nổi lên: Tưởng Tư huỷ lượt thích.
Cậu bấm vào xem thì thấy cũng chẳng có gì to tát, Tưởng Tư thích weibo của Dung Kha, sau đó huỷ, sau lại thích.
Lúc bạn bè thích bài nhau thì góc dưới bên phải màn hình sẽ hiển thị người đó. Dung Kha quay lại weibo xem, quả nhiên thấy ảnh đại diện của Tưởng Tư.
Nhiều người suy đoán việc Tưởng Tư huỷ lượt thích chẳng qua là do trượt tay, nhưng Dung Kha biết ấn thích mới là trượt tay.
Đáng lẽ gã phải huỷ ngay khi ấn, nhưng nghĩ cư dân mạng có thể phát hiện gã từng ấn thích nên đành phải cắn răng ấn thích lại.
Số lượng tin nhắn riêng chưa đọc không ngừng tăng lên, Dung Kha cũng không thèm xem, lúc này lượt bình luận và lượt thích cũng tăng vọt.
“Cái này ý là sao vậy?” Diêm Trí đưa điện thoại cho Dung Kha, nhìn thấy một từ mới liên tục được spam ở phần bình luận —
Dung Diêm vĩnh trú. (gốc là 容闫永驻, nghĩa là Dung Diêm sẽ ở lại mãi mãi, 容 là /rong/, đại diện cho Dung Kha còn 闫 là /yan/ gọi Diêm Trí, 容闫 hai từ này đặt cạnh nhau thì phiên âm là /rongyan/, na ná với từ vĩnh viễn /Yǒngyuǎn/ nên mới có lời giải thích bên dưới của Dung Kha.)
Thế là cả hai đã có tên CP của mình.
Dung Kha nhéo lông mày, đau đầu bảo: “Có nghĩa là hai chúng ta đều sẽ sống lâu.”
*
Hết chương 9.