Cố Mạn suy sụp, cô ngồi phịch xuống đất, lớp trang điểm cũng không che giấu được nét mặt tái nhợt lúc này, Cố Mạn cầm điện thoại lên, cô muốn gọi cho mẹ cô, nếu cô nói với mẹ, có phải bà sẽ giúp cô thoát khỏi đây hay không. Cố Mạn không muốn tiếp tục cuộc sống như bây giờ nữa, cô không muốn làm con rối để người khác điều khiển. Cô không phải là loại phụ nữ u mê vì tình yêu, bất chấp tất cả mà buông xuống tự trọng của mình.
"Alo, mẹ ơi, Bạc Thần phản bội con rồi, con muốn từ hôn, mẹ...alo". Cố Mạn còn chưa kịp nói hết, mẹ cô đã dứt khoát cúp máy, Cố Mạn cười khổ, đã biết trước kết quả, vậy mà cô vẫn còn mong chờ gì chứ. Nếu bà ấy yêu cô, thì đã sớm mang cô đi, chứ đâu phải mang cô đưa đến đây, để đổi lấy một số tiền lớn mang đi. Cố Mạn cô có thể nhờ ai chứ, thật sự cô đã làm gì nên tội, không một ai yêu thương cô cả. Có phải cô sinh ra trên đời này là một sai lầm hay không, nhưng cô vốn không được lựa chọn, nếu không yêu cô, cớ sao lại muốn sinh ra cô chứ.
Cố Mạn đau khổ quá độ, đến nỗi ngất đi, rất nhiều hình ảnh bắt đầu lướt qua cô. Sau khi cô bị ép đính hôn, bà nội Bạc Thần sẽ tặng cho cô một miếng ngọc phỉ thúy tượng trưng cho thân phận cháu dâu trưởng nhà họ Bạc, cô vẫn phải đeo bên người, sau này thi thiên tai đến, Bạc Thần hắn mạo hiểm mang Cố Vân về sống cùng cô và hắn, Cố Vân đã vô tình phát hiện không gian, sau đó sử dụng nó để sống sung sướиɠ. Còn cô cũng chính thức bắt đầu cuộc sống khổ ải, liên tục bị Bạc Thần và Cố Vân ép ra ngoài mang lương thực về giữa thời tiết khắc nghiệt, mưa dông bão tố, đến lúc cô không thể tìm được nữa. Cố Vân lại cùng ba ruột của cô và mẹ của Cố Vân mang cô đi bán để đổi lấy lương thực.
Cuối cùng, vì Bạc Thần hắn thấy cô thảm hại, đã không còn bao nhiêu hơi thở, đại phát từ bi, cho cô một miếng bánh. Cố Vân liền nổi cơn ghen tuông, liên tục đập phá. thậm chí còn hành hạ cô không ra hình người. Cuối cùng, một nhát dao chí mạng vào tim, Cố Mạn mất máu, suy kiệt mà chết. Lúc đó, Bạc Thần và cả nhà họ Cố liền ôm Cố Vân mà an ủi cô ta, sợ cô ta bị ám ảnh tâm lý, không một ai rơi nước mắt, hay nhớ tới Cố Mạn đang nằm trên mặt đất thoi thóp. Một giọt nước mắt rơi xuống, Cố Mạn nhắm mắt khép lại chuỗi ngày dài đau khổ của cô.