Nếu nói cuộc đời là một tấn bi kịch, thì những gì mà Cố Mạn cô trải qua hôm nay không biết gọi là gì nữa. Đáng lẽ, hôm nay, cô đã có một buổi lễ đính hôn vô cùng vui vẻ, hạnh phúc. Nhưng cô đã thấy gì đây chứ. Chị gái cô cùng vị hôn phu của cô đang triền miên trong phòng, thậm chí khi cô bắt gặp, bọn họ còn không có một chút xấu hổ nào. Thậm chí chị gái cô còn hỏi cô có muốn tham gia cùng họ hay không. Cố Mạn cảm thấy trái đất như sụp đổ. Cô đã làm gì sai để phải bị đối xử như vậy chứ.
"Ba, con muốn từ hôn. Nếu như Bạc Thần cùng Chị đã có tình cảm, thì cứ để họ đến với nhau". Cố Mạn gặm nhấm nỗi đau, cô không muốn vùi chôn cuộc đời mình vào tay tên đàn ông này, mặc dù cô yêu hắn, thật lòng vẫn luôn yêu hắn.
"Chát....mày lập lại lần nữa xem, mày nghĩ mày có quyền quyết định ở đây. Mọi chuyện đều phải diễn ra theo như kế hoạch. Nếu mày dám làm mất mặt Cố thị, thì đừng trách. Đã vô dụng, không biết tranh thủ, còn trách ai". Cố Mạn không thể tin được ba cô lại có thể nói ra những lời đó. Tim cô thắt lại, đây là lỗi của cô sao.
Cố Mạn bất lực, cô nhìn một vòng trong phòng. Không một ai vì cô nói chuyện. Bạc Thần cùng chị gái cô lại đang ôm ấp nhau, bất kể có nhiều người ở đây. Cố Mạn cảm thấy sống lưng mình lạnh toát, cô đã sống với những con người gì đây. Giới hạn đạo đức cuối cùng họ cũng không có, vậy thì họ còn có gì chứ.
"Cố Mạn, em gái thân yêu, chị nói này. Chị và em rể chỉ vui đùa một chút mà thôi, chán rồi thì chị trả lại cho em đó". Cố Vân cười khinh miệt Cố Mạn. Cô ta chưa bao giờ xem Cố Mạn là người thân, đây chỉ là nghiệt chủng do ba cô ta nông nỗi mà thôi. Cố thị chỉ của một mình cô ta mà thôi.
"Chắc lại muốn tiền đúng không. Cô không cần làm lớn chuyện như vậy làm gì. Một chút tiền lẻ, tôi cũng cho cô được. Chỉ cần ngoan ngoãn làm một người vợ tốt, hiểu chuyện, đừng xen vào việc của tôi, tôi sẽ không bạc đãi cô". Bạc Thần hai tay kéo lại áo khoác, cầm điện thoại chuyển tiền cho Cố Mạn, hắn xem cô rẻ mạt như mọi thứ trên đời. Chỉ cần dùng tiền là được.
"Được rồi, đến giờ đính hôn rồi, cô cũng nên điều chỉnh lại tâm trạng, đừng để tôi phải chán ghét". Bạc Thần nói xong, liền ôm eo Cố Vân rời đi trước. Trong phòng thoáng chốc chỉ còn lại một mình Cố Mạn.