Gần đây Khương Nguyệt Trì rất hay mất tập trung, ngay cả khi đang học. Miranda thấy vậy thì có chút lo lắng, trong giờ ăn trưa đã hỏi cô là có gặp phải vấn đề gì không.
Cô ấy nói: “Alice, cậu cứ nói đi, biết đâu chúng ta có thể cùng nhau giải quyết.”
Khương Nguyệt Trì chọn từng miếng khoai tây trong món cà ri: “Bên cạnh nhà tớ có vài hàng xóm khá khó chịu, tớ muốn chuyển nhà nhưng mãi không tìm được căn nhà phù hợp.”
Miranda thất vọng, nếu là chuyện này thì cô ấy không thể giúp được gì. Cô ấy luôn sống chung với bố mẹ nên không hiểu lắm về việc thuê nhà.
“Nhưng xung quanh trường có rất nhiều căn nhà, cậu thử hỏi Susan của lớp bên cạnh thử xem, nghe nói gần đây cô ấy vừa mới thuê một căn biệt thự.”
Khương Nguyệt Trì lưỡng lự lắc đầu, quá đắt. Cho dù cô có tấm thẻ mà Felix đã cho thì cô cũng không dám thoải mái sử dụng tiền bên trong.
Nỗi lo lắng của cô kéo dài cho đến chiều, khi điện thoại của Felix gọi đến. Giọng nói của anh hơi trầm, nghe có vẻ rất mệt mỏi: “Đã tan học chưa?”
Cô giữ điện thoại giữa đầu và vai để rảnh hai tay dọn túi sách: “Vừa tan học, hôm nay anh cần tôi qua đó không?”
Khương Nguyệt Trì rất tự giác, không cần anh phải nói ra.
“Không cần.” Cô nghe thấy tiếng ghế di chuyển, hình như anh vừa đứng lên, “Tôi qua chỗ em.”
Từ sau lần gặp trước đó, Khương Nguyệt Trì và anh đã rất lâu rồi không gặp nhau.
Anh phân chia rạch ròi giữa công việc và du͙© vọиɠ. Anh chỉ l-à-m tình để giải trí, còn công việc mới là thứ có thể lấp đầy mọi khoảng trống của anh.
Khương Nguyệt Trì tự mình hiểu rõ, người như anh, ngay cả một vạn sợi dây cũng không thể trói buộc chứ huống chi là phụ nữ.
Dù cho có mười ngàn người như cô thì cũng không thể sánh bằng bất kỳ con số nào trên bản cố phiếu biến động điên cuồng của anh.
Felix là một người tham vọng thực sự, tham vọng của anh đủ để lấp đầy phố Wall. Thời gian này chắc hẳn anh rất bận rộn, bận rộn khiến những người trên phố Wall nhảy lầu.
Quả thật là như vậy, trong quỹ đầu cơ, ai thắng sẽ trở nên nổi tiếng, ai thua sẽ tan nát gia đình.
Felix sẽ không thua. Vì vậy chỉ có thể là người khác thua, và chỉ có thể là người khác nhảy lầu.
Khương Nguyệt Trì tin rằng, ngay cả khi người khác không nhảy lầu thì anh cũng sẽ đá đối phương đi.
Lúc về đến nhà, cô nhìn thấy bao rác bị đá sang một bên. Cô đoán Felix đã đến.
Cô lấy chìa khóa trong túi ra mở cửa.
Quả nhiên, anh đang nằm trên chiếc giường trong căn phòng đơn không thể chứa thêm được người thứ ba của cô. Áo sơ mi trên người anh có hơi lộn xộn.
Mỗi lần anh đến chỗ cô là anh luôn đi ngủ. Khương Nguyệt Trì thậm chí còn nghi ngờ rằng chỗ của cô có thể dễ dàng khiến người ta ngủ say.
Giường của cô hơi ngắn so với anh, vì vậy anh đã để chân lên ghế sofa.
Màu đen luôn gợi nhớ đến ham muốn, chiếc quần âu màu đen của anh lúc này làm Khương Nguyệt Trì không thể dời mắt. Tất cả những điều này cũng do đôi chân của anh quá dài.
Dù áo sơ mi có lộn xộn thì phần dưới vẫn được cất gọn gàng vào quần.
Có cho cô cả trăm lá gan thì lúc này cô cũng không dám chạm vào mông anh. Mặc dù trong quá trình ‘cá nước thân mật’ cô đã không ít lần sờ mó anh.
Thực sự rất gợi cảm, cơ bắp trên cánh mông khỏe khoắn của anh sẽ căng lại khi hoạt động mạnh, nóng bỏng và cứng như một viên đá nướng trong lửa.
Những người chưa từng thấy anh trần trụi sẽ nghĩ rằng anh là một người đàn ông tự kỷ thanh cao. Bởi vì anh có khuôn mặt quý phái và lạnh lùng.
Anh khi mặc áo và khi không mặc áo là hai phong cách hoàn toàn khác nhau.
Khương Nguyệt Trì bật đèn, đi vào nhà bếp để đun nước nóng. Sau đó, cô lấy tạp dề buộc vào eo, trong tủ lạnh có rau củ mà cô mua từ siêu thị mấy ngày trước.
Cô rửa sạch rau xanh, cắt bỏ phần cứng nhất ở đáy, sau đó bóc vỏ cà chua rồi cắt thành miếng để dùng. Chỉ còn lại một ít mì cuối cùng, cô cho hết vào nồi nước sôi.
Cô làm mì xào thịt bò rau cải, nguyên liệu trong nhà chỉ đủ để làm món này.
Sau khi làm xong, cô mới đi gọi anh: “Thịnh Ngạo.”
Cô chưa bao giờ có mấy điều kiêng kỵ và chu đáo như khi người khác ngủ thì chỉ yên lặng ngồi bên cạnh chờ đợi, chờ đến khi phương tỉnh dậy.
Cô thấy như vậy không cần thiết. Đợi anh tỉnh dậy thì mì đã nguội mất rồi.
Người đàn ông cau mày, dưới mắt có quầng thâm nhợt nhạt do thức khuya, sống mũi thẳng tắp dưới ánh đèn dịu nhẹ càng trở nên sắc lạnh. Cằm anh gối lên gối của cô, tóc tai rối bời như chiếc áo sơ mi của anh.
Anh mở mắt, giơ tay xoa xoa giữa hai lông mày, ngồi dậy khỏi giường.
“Mệt lắm sao?” Cô đưa tay sờ mặt anh, ân cần hỏi, “Có muốn tựa vào vai tôi ngủ thêm một lát không?”
“Không cần.” Anh chỉ chậm lại vài giây, nhanh chóng thoát khỏi cơn mệt mỏi.
Lúc cúi đầu nhìn những nếp nhăn trên áo sơ mi, vết cau mày của anh càng sâu hơn. Chủ nghĩa hoàn hảo của anh khiến anh phải cởi bỏ chiếc áo sơ mi ngay lập tức.
Khương Nguyệt Trì nhìn anh vào phòng tắm.
Con người này mắc chứng sạch sẽ nghiêm trọng, cứ rảnh rỗi là tắm. Nghe nói trước đây còn ảnh hưởng đến tâm lý, sau này nhờ sự can thiệp của cả Đông y và Tây y mới khá hơn một chút.
Lúc anh ra ngoài, Khương Nguyệt Trì đã bưng mì ra.
Một chiếc bàn nhỏ kê thêm hai cái ghế xung quanh, khiến không gian chật chội càng trở nên chật chội hơn.
Khi Felix bước ra, anh chỉ mặc một chiếc quần, để trần phần thân trên, lộ ra phần cơ bắp săn chắc và đẹp mắt.
Thấy anh cầm khăn lau tóc ướt, Khương Nguyệt Trì nói có máy sấy tóc.
Anh thậm chí còn không thèm ngẩng đầu lên, giọng điệu hờ hững kèm theo sự chế giễu: “Em không thấy sao, thứ không rõ nguồn gốc này có mùi hôi thối.”
Khương Nguyệt Trì cảm thấy như tim mình bị đâm một nhát. Anh đang quanh co mỉa mai cô luôn mua những thứ không biết đã qua bao nhiêu tay. Mặc dù cô vẫn luôn biện minh rằng những thứ này gọi là đồ cổ, có người chuyên sưu tầm.
“Làm sao em biết chắc chắn cái máy sấy tóc này chưa từng sấy tóc cho người chết?” Anh cười khẩy nói.
Khương Nguyệt Trì buông đũa xuống, bịt tai lại.
“Làm ơn đi, đừng nói mấy lời đáng sợ như vậy nữa được không, tối nay tôi còn phải ở trong cùng một phòng với cái máy sấy tóc này đấy.”
Anh cúi đầu ăn mì, khóe môi thoáng nhếch lên một đường cong.
May mà chủ đề đã dừng lại, nếu không với sự nhát gan của Khương Nguyệt Trì thì e là tối nay cô sẽ bật đèn và nghe chuyện cười cả một buổi tối mất.
Ăn xong, Felix mở cửa sổ hút thuốc, còn Khương Nguyệt Trì thì rửa bát trong bếp.
Thỉnh thoảng anh lại liếc nhìn vào bếp.
Nói là bếp, nhưng thực ra chỉ là một lối đi hẹp, được ngăn cách bằng rèm cửa. Bóng dáng cô thấp thoáng sau tấm rèm.
Có lẽ vì đèn có màu vàng ấm nên ngôi nhà chật chội trở nên ấm cúng, tiếng nước chảy róc rách lại có chút hơi ấm gia đình.
Lúc Khương Nguyệt Trì đi ra, cô thấy Felix đang đặt máy tính lên đùi, ngón tay đang lướt trên bàn di chuột.
Anh đeo cặp kính viền vàng, tròng kính phản chiếu nội dung trên màn hình.
Đó là luận văn của cô.
Felix có một sự chiếm hữu mạnh mẽ đối với cô, vì vậy cứ cách một thời gian là anh lại kiểm tra điện thoại và máy tính của cô.
Khương Nguyệt Trì tỏ ra hiểu chuyện, những người kiêu ngạo như anh không thể có khái niệm về sự bình đẳng của mọi người được. Càng không thể hy vọng anh sẽ tôn trọng sự riêng tư của mình.
Cô có chút lo lắng nói: “Anh thấy luận văn của tôi thế nào?”
“Đây là luận văn ư?” Anh đóng máy tính lại, tiện tay đặt sang một bên, khẽ cười khẩy, “Tôi tưởng là em ngủ quên, úp mặt vào bàn phím gõ ra một đống lộn xộn chứ.”
“…”
Khương Nguyệt Trì liếc nhìn đồng hồ, đã mười giờ rồi.
Cô nhắc anh: “Không còn sớm nữa.”
Anh ngẩng đầu lên: “Tôi có thể hiểu câu này là em đang đuổi khách không?”
“Không.” Cô giải thích, “Tôi chỉ sợ anh về muộn quá thôi.”
“Cảm ơn sự quan tâm của em.” Lời cảm ơn của anh cực kỳ chiếu lệ. Đồng thời anh cũng tháo kính ra, đặt lên bàn đầu giường, “Hôm nay tôi sẽ ở chỗ em.”
Không phải là yêu cầu, mà là thông báo.
Khương Nguyệt Trì ngẩn người rất lâu, hiển nhiên không ngờ anh sẽ nói như vậy.
“Anh không chê chỗ này của tôi bẩn sao?”
“Không sao đâu, thỉnh thoảng ngủ ngoài bãi rác cũng được coi là trải nghiệm không tệ.”
“……”
May là lần trước sau khi dùng hết năm cái cuối cùng, cô lại đi mua thêm mấy hộp.
Khương Nguyệt Trì cũng không biết mình ngủ thϊếp đi như thế nào. Có thể là mệt quá nên đã ngủ quên.
Khi cô tỉnh dậy, Ferrix vẫn chưa rời đi.
Anh dựa vào đầu giường ngồi dậy, thân trên trần trụi, trên đó có những dấu móng tay và vết răng do Khương Nguyệt Trì nhân cơ hội cào cấu. Cô coi đây là sự trả thù, còn anh thì cho rằng đó là thú vui. Mặc dù có một số chỗ nghiêm trọng đến mức khiến người ta không khỏi nghi ngờ có cần phải đến bệnh viện tiêm vắc-xin phòng dại hay không.
Lúc này, sắc mặt của Ferrix rất khó coi.
Khương Nguyệt Trì xoa mũi, không biết mình lại đắc tội gì với anh. Chẳng lẽ trong lúc ngủ mơ cô đã nói ra những lời mắng anh?
Cô vừa mới ngủ dậy, khóe mắt còn hơi đỏ, tối qua đã khóc rất lâu. Lần nào cô cũng khóc, không phải khóc vì buồn hay đau khổ, mà là khóc vì sướиɠ.
“Sao thế?” Cô trốn trong chăn, nhặt chiếc áo ngủ vứt dưới đất lên mặc.
Felix liếc nhìn cô, không hiểu cô đang ngại ngùng điều gì. Rõ ràng là tối qua cô đã cưỡi anh và r ê n r ỉ suốt cả đêm.
“Rèm cửa nhà em có tác dụng gì vậy, để mọi người biết nhà em có rèm cửa à?” Có lẽ vì vừa mới ngủ dậy nên giọng nói của anh hơi khàn, nhưng giọng anh trầm quá mức, cũng có thể liên quan phần nào đến tâm trạng hiện tại của anh.
Khương Nguyệt Trì liếc nhìn cửa sổ bên cạnh, rèm cửa sổ màu trắng có thể lờ mờ nhìn thấy cảnh tượng bên ngoài, chưa kể đến chức năng chắn sáng.
Hoàn toàn không có tác dụng.
Sau khi hiểu ra lý do anh dậy sớm như vậy, cô có chút ngượng ngùng.
“Đây là quà tặng kèm khi tôi mua quần áo, có thể chất lượng không tốt lắm.”
Quà tặng kèm.
Anh bật cười.
Thật sự là nhờ có cô mà anh mới được học được nhiều từ vựng mới mẻ và rẻ tiền đến vậy.`
Bây giờ anh giống như một con sư tử đang nổi giận.
Được rồi, cơn cáu kỉnh khi thức dậy của anh thực sự rất nghiêm trọng.
Khương Nguyệt Trì vòng tay qua eo anh, tựa đầu vào bụng anh: “Xin lỗi mà, lần sau tôi sẽ cân nhắc chu đáo hơn. Anh còn giận không? Anh Thịnh Ngạo.”
Anh nheo mắt, đưa tay vỗ nhẹ vào mặt cô: “Đừng nghĩ rằng nói vài lời ngọt ngào là qua chuyện.”
Anh đã ba ngày không chợp mắt, đến đây là để ngủ một giấc ngon. Kết quả mới ngủ được hai tiếng anh đã bị ánh nắng mặt trời đánh thức.
Cô bỏ qua hành động trêu chọc như đang trêu thú cưng của anh: “Tôi thực sự rất áy náy, biết rõ là dạo này anh rất bận mà tôi còn như vậy…”
Thành thật mà nói, Khương Nguyệt Trì là một cô gái rất xinh đẹp.Vẻ đẹp của cô đã bộc lộ từ năm cô hai mươi tuổi. Nếu không thì Felix cũng không thể để mắt đến cô được.
Lúc cô thở dài một cách buồn bã như vậy, đôi mắt hoa đào tinh xảo đó trông có vẻ ảm đạm đi đôi chút.
Felix bóp cằm cô, buộc cô ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào mình. Đôi mắt xanh của anh như thể có thể nhìn thấu mọi thứ của một hồ nước. Những mánh khóe nhỏ và sự chân thành giả tạo của cô, anh đều có thể nhìn thấu.
Tuy nhiên, anh cũng đã nói rồi, vì động cơ là để nịnh bợ anh, cho nên cũng không có gì đáng ngại.
Anh nhếch môi, l*иg ngực phát ra tiếng cười trầm khẽ: “Thật không?”
Khương Nguyệt Trì đã quen anh được ba năm, cũng đã biết cách hòa hợp với anh. Người này thích ăn mềm chứ không thích ăn cứng. Mặc dù hình như cũng có lúc không hiệu quả.
Mới tháng trước có người chơi điện thoại trong lớp của anh thì bị anh phát hiện. Anh là người cực kỳ nghiêm khắc, có thể cho phép người khác lơ đễnh trong giờ học, nhưng nói chuyện riêng và chơi điện thoại là điều cấm kỵ của anh.
Vì không muốn đắc tội với anh, người học trò đó chỉ có thể đi tìm anh để xin lỗi. Cho nên cô ta đã đi tìm Khương Nguyệt Trì trước. Bởi vì cô là người duy nhất được ngồi ghế lái phụ của giáo sư Felix.
Khương Nguyệt Trì không hiểu sự khác biệt giữa việc được ngồi lên ghế lái phụ của Felix và làm quen với anh là thế nào. Nhưng cô vẫn nhắc nhở cô ta: “Giáo sư Felix chỉ thích ăn mềm chứ không thích ăn cứng, cho nên thái độ của cậu phải mềm mỏng một chút.”
Sau khi cô gái đó cảm kích rơi nước mắt cảm ơn cô, mười phút sau, cô ta khóc lóc chạy về.
Cô ta nói giáo sư Felix bảo cô ta mang cái vẻ dặt dẹo của cô ta cút đi.
Vì vậy, hiện tại Khương Nguyệt Trì không chắc liệu phương pháp này có hiệu quả hay không. Cô bắt đầu cố tình chuyển chủ đề, đặt tay lên ngực trần của anh: “Ít nhất là một nửa số nữ sinh trong trường chúng ta muốn nằm trên cơ ngực của anh để ngủ đấy. Ngủ dậy còn có thể dùng tay xoa bóp.”
“Ồ, vậy sao.” Cảm xúc của Felix nhạt nhẽo, không hề lay động. Rõ ràng là anh không quan tâm đến những ảo tưởng đơn phương trong não của những nữ sinh đó.
Cơn cáu kỉnh khi thức dậy lúc nãy cũng đã theo thời gian mà tan biến hết.
Khương Nguyệt Trì thở phào nhẹ nhõm.
“Anh không phản ứng gì sao?”
Anh cầm máy tính của cô để xem diễn biến thị trường chứng khoán hôm nay, thậm chí không thèm ngẩng đầu lên: “Nhưng đáng tiếc, hóa ra vẫn còn một nửa không muốn.”
Cô không nghe ra một chút tiếc nuối nào trong giọng điệu qua loa của anh.
Nói đến đây, động tác của anh dừng lại, cụp mắt nhìn cô: “Em ở trong nửa nào?”
“Tôi không ở nửa nào cả. Tối qua tôi đã vuốt ve nó rất lâu mà, anh quên rồi sao, tôi còn liếʍ nó nữa.”
“Ồ.” Anh nhớ ra rồi, cô liếʍ rất giỏi.
“Nhưng tôi thích cơ bắp của anh trong trạng thái thả lỏng hơn, nó sẽ khiến tôi muốn vùi mặt vào đó.”
Cô thực sự vùi mặt vào người anh. Một tay đặt trên vai anh, tay kia vòng quanh eo anh, tham lam ngửi mùi hương trên người anh. Đó là mùi tuyết tùng và lá cây phỉ xanh.
Anh mắc chứng sạch sẽ. Nếu thời gian cho phép, anh có thể tắm bốn đến năm lần một ngày. Bởi vì anh cảm thấy không khí đều bẩn thỉu.
Felix không trách cô vì hành động vô lễ này, có lẽ vì hiện tại họ đang ở trên giường, ngay cả khi họ nói chuyện với nhau cũng không được coi là vô lễ.
Anh vuốt mái tóc dài của cô, để mặc cô tiếp tục hành động này.