Thuần Phục Liếm Cẩu

Chương 1

Vào tiết học đầu tiên sau khi kết thúc một tuần lễ, Khương Nguyệt Trì đã đi muộn, bạn cùng bàn Miranda nhỏ giọng nói với cô: “Tiết này vốn là tiết Tài chính học, nhưng vì giáo sư Felix có chút việc nên đổi thành Văn học.”

Với tư cách là giáo sư môn Tài chính học của trường, Felix mới được mời đến giảng dạy trong năm nay. Chỉ là giảng dạy tạm thời nhưng thái độ làm việc của người này cực kỳ hời hợt.

Anh có công việc chính của mình, đã mở một vài công ty liên quan đến tài chính. Thỉnh thoảng cũng thu phí rất cao để làm phân tích tài chính cho những doanh nhân.

Trong số đó, điều khiến anh nổi tiếng chỉ sau một đêm là vụ đầu tư gây chấn động toàn miền Nam cách đây vài năm. Có lẽ không chỉ toàn miền Nam, mà còn cả quê hương của Khương Nguyệt Trì là Trung Quốc cũng bị kinh động.

Quỹ đầu cơ là khoản đầu tư rủi ro nhất, có thể khiến người nghèo trở nên giàu có chỉ sau một đêm, cũng có thể khiến người giàu trắng tay.

Mỗi năm ở phố Wall đều có vô số người nhảy lầu.

Nghe bảo khi đó anh mới hai mươi bốn tuổi, vừa mới tốt nghiệp nghiên cứu sinh mà đã lấy toàn bộ tài sản của mình ra vừa mua vào vừa bán khống.

Cuối cùng anh đã thắng cược.

Anh là người chiến thắng lớn nhất ở Phố Wall năm đó. Nếu không thì nhà trường cũng sẽ không tốn nhiều công sức như vậy để mời anh đến trường làm giảng viên.

Tất cả mọi người đều nói anh may mắn, là nghé con không sợ cọp. Nhưng Khương Nguyệt Trì biết rõ người này là một kẻ điên hoàn toàn, anh thích làm những việc kí©ɧ ŧɧí©ɧ và đầy thử thách.

Nếu không, anh sẽ cảm thấy bộ não được ví như con chip của mình không thể phát huy hết tác dụng.

“Thật ra tớ chưa từng nghe bài giảng của giáo sư Felix một cách nghiêm túc, những điều anh ấy nói tớ hoàn toàn không hiểu được. Tớ thấy cơ ngực của anh ấy còn hấp dẫn hơn kiến thức mà anh ấy truyền tải nữa.”

Bạn cùng bàn Miranda đã nói như vậy.

Cô ấy là một cô gái gầy gò, không có ngoại hình điển hình của người da trắng, có lẽ vì da dẻ không tốt nên da cô ấy hơi vàng. Nếu không phải vì đôi mắt của cô ấy có màu xanh lam, Khương Nguyệt Trì thực sự đã nghi ngờ rằng cô ấy cũng giống như mình, là người da vàng thuần chủng.

“Này, cậu có nghe không đấy?” Thấy Khương Nguyệt Trì thất thần, cô ấy dùng khuỷu tay huých cô.

Khương Nguyệt Trì buông bút gật đầu: “Đang nghe đây… Chỉ là tớ thấy, bình thường giáo sư Felix mặc kín mít như vậy, sao cậu có thể nhìn ra anh ấy có cơ ngực được?”

Miranda mỉm cười có phần tinh quái: “Lúc giáo sư Felix viết bảng, vạt áo sơ mi của anh ấy sẽ hơi hé mở đúng vào vị trí nút thứ hai và nút thứ ba. Cơ ngực của giáo sư rất lớn, lại không có lông ngực. Tớ chúa ghét mấy người có lông ngực, vì tớ cảm thấy bên trong sẽ có chấy.”

Khương Nguyệt Trì nghĩ thầm, may mà không để Felix biết được câu nói này. Nếu không, với tính cách của người này có lẽ sẽ nổi cơn ngay tại chỗ.

Anh ghét bị chạm vào, ngay cả dùng ánh mắt chạm vào cũng không được.

Nhưng nói đến cơ ngực thì đúng là đường nét cơ bắp của người này rất đẹp, là vẻ đẹp gợi cảm. Có lẽ vì trong người anh có một nửa dòng máu Trung Quốc, thế nên anh không hề rậm lông như những người đàn ông ở Frank này.

Cơ thể anh rất đẹp, giống hệt như khuôn mặt trông rất đắt tiền và tao nhã của anh.

Tất nhiên, thứ đắt tiền nhất trên người anh là bộ não.

Miranda hỏi Khương Nguyệt Trì: “Cậu thấy giáo sư Felix là người như thế nào?”

Bên cạnh có người hăng hái tham gia thảo luận: “Tớ thấy giáo sư không chỉ đẹp trai mà còn trẻ tuổi, có triển vọng, có bản lĩnh. Bố tớ nói, dù có cho ông ấy hai mươi năm nữa thì ông ấy cũng không dám làm vụ đầu tư đó của giáo sư. Nhưng khi đó giáo sư mới hai mươi bốn tuổi. Hơn nữa, nghe đâu gia đình của anh ấy còn là quý tộc rất nổi tiếng ở địa phương.”



Tiếng thảo luận dừng lại, còn một người vẫn chưa lên tiếng.

Hai người cùng lúc nhìn về phía Khương Nguyệt Trì.

Thực ra cô không muốn tham gia vào kiểu chủ đề này lắm. Họ không hiểu Felix nên họ mới có bộ lọc với anh, có thể tưởng tượng anh thành đủ loại hình dạng. Nhưng cô thì không được, vì cô đã thấy hết mọi dáng vẻ của anh.

Nhưng dưới những ánh mắt chăm chú đó, cô không thể không mở miệng.

“Bờ mông vểnh cao của anh ấy rất khỏe, giống hệt như một động cơ công suất lớn vậy, cũng hệt như một con chó hoang không được thỏa mãn. Giọng nói của anh ấy rất hay, mặc dù anh ấy không thường rêи ɾỉ, nhưng đôi khi chỉ một hoặc hai tiếng cũng khiến người ta không thể cưỡng lại được.”

Mấy người còn lại im lặng vài giây, cùng nhau che miệng cười.

“Không ngờ ‘bệnh’ của Alice còn nghiêm trọng hơn chúng ta.”

“Tớ chỉ tưởng tượng giáo sư Felix ôm tớ, tớ thậm chí không dám nghĩ đến cảnh tượng này. Cảm giác như là đang báng bổ giáo sư vậy.”

Khương Nguyệt Trì biết họ sẽ phản ứng như vậy, nhưng những lời cô nói hoàn toàn là cảm xúc thật của mình.

Mặc dù chỉ nói như vậy, nhưng Miranda vẫn nhìn cô với ánh mắt ghen tị: “Ghen tị với cậu thật đấy Alice, cậu là người duy nhất trong số chúng ta được ngồi trên ghế phụ của giáo sư Felix.”

Thời gian quay trở lại tuần trước, Khương Nguyệt Trì tan học muộn hơn bình thường nửa tiếng vì giáo viên kéo dài tiết. Vừa bước ra ngoài, cô tình cờ nhìn thấy chiếc Porsche màu xám nhạt, nó đỗ ngay bên ngoài trường, không hề tránh né những người qua lại xung quanh.

Lúc Khương Nguyệt Trì nhìn thấy biển số xe, cô giật mình định giả vờ như không nhìn thấy, đi đường vòng.

Cửa sổ xe hạ xuống, khuôn mặt thanh tú tao nhã của giáo sư Felix hiện ra trước mắt cô. Anh cau mày hỏi cô mấy giờ rồi.

Cô có chút áy náy đáp: “Giáo viên kéo dài giờ học.”

Anh càng cau mày dữ hơn, chỉ trích những ông già sắp xuống lỗ kia đã lãng phí thời gian của anh.

Khương Nguyệt Trì thở dài, tính tình của người đàn ông này quả thực là tệ nhất trên trời dưới đất.

Có lẽ vì cô đứng trước xe quá lâu nên có nhiều tiếng bàn tán xung quanh.

Felix trầm giọng nói: “Em định ở đây luôn sao?”

Cô vội vàng lắc đầu: “Không….. không ạ.”

“Vậy sao không lên xe nhanh lên?”

Cô bước đến ghế sau, vừa định mở cửa xe thì anh quay đầu lại, ánh mắt không thể tin nổi: “Em muốn tôi làm tài xế cho em sao?”

“Không.” Tôi lấy đâu ra cái gan đó.

“Còn đứng ngây ra đó làm gì?”

Khương Nguyệt Trì chấp nhận số phận của mình, ngồi vào ghế phụ.

Cô chỉ sợ mọi người nhìn thấy sẽ nói ra nói vào.

Mặc dù so với những sinh viên khác trong trường cô lớn tuổi hơn một chút, năm nay cô đã hai mươi ba tuổi, nhưng vẫn đang học năm ba.

Còn giáo sư Felix chuyên ngành tài chính thì năm nay mới hai mươi bảy tuổi, chỉ hơn cô bốn tuổi.

Anh lái xe đến biệt thự của mình ở cảng Goslo. Đây là khu vực giàu có đắt đỏ nhất ở đảo Frank. Những người như Khương Nguyệt Trì chỉ đủ tư cách đặt chân đến đây vào mấy lúc như vậy.

….

Giọng nói của Miranda kéo suy nghĩ của cô trở lại thực tại, cô ấy tò mò hỏi cô: “Hôm đó giáo sư Felix đưa cậu đi đâu? Lúc đó các bạn cùng lớp đều đồn rằng giáo sư Felix rất tốt, còn đưa sinh viên về nhà.”

Vốn dĩ Khương Nguyệt Trì lo lắng người trong trường sẽ bàn tán. Nhưng may là mọi người đều không cho rằng giáo sư Felix sẽ có bất kỳ ý nghĩ gì với cô.

Thật không biết nên vui hay nên buồn nữa.

Cô đành tùy tiện nói dối để lừa Miranda.

Ngày hôm đó, giáo sư Felix đã đích thân đưa cô về nhà.

Nhưng thực tế là đưa về căn nhà của anh ở cảng Goslo.

Họ đã làm “chuyện ấy” ở đó.

Quan hệ tì-nh d-ục là cách Felix giải tỏa căng thẳng. Nhưng anh chỉ làm với Khương Nguyệt Trì, bởi vì anh rất kén chọn. Vì vậy, thỉnh thoảng anh sẽ trở nên giống như một người chồng, lái xe chờ cô tan học.



Hôm nay Felix dự định sẽ không đến trường, nhưng cuối cùng vẫn đến.

Nhưng chỉ là tiết cuối cùng.

Lớp học của anh là lớp mở, cần phải giành chỗ trước, Khương Nguyệt Trì bị Miranda kéo đến.

Thực ra thì cô không muốn nhìn thấy anh ở trường.

Xét cho cùng, khi họ thiết lập mối quan hệ kỳ lạ này thì anh vẫn chưa được mời đến trường này để giảng dạy. Nhưng giờ đây cô phải gặp anh vài ngày trong một tháng trên lớp, còn phải cung kính gọi anh là giáo sư, làm bài tập anh giao cho.

Điều này thường khiến cô bối rối, bởi vì anh không chỉ giao bài tập trên lớp mà còn ở những nơi khác.

Ví dụ như kẹp chặt chân, không được để chảy ra ngoài.

Làm rớt một giọt là bị ăn một cái bép.

Mông cô luôn sưng đỏ.

Anh có một khuôn mặt cực kỳ lừa tình, một nửa dòng máu Trung Quốc trong cơ thể khiến anh có mái tóc đen, không biết là do bẩm sinh hay được chăm sóc cẩn thận mà dù luôn cắt tóc ngắn nhưng vẫn có thể thấy được chất tóc rất đáng ghen tị.

Anh thích chải tóc vuốt ngược ra sau, như vậy rất phù hợp với địa vị của anh, khiến anh có vẻ trưởng thành nho nhã. Trong khi chiếc kính gọng vàng anh thường đeo khiến anh toát lên vẻ lạnh lùng, thanh cao, không thể với tới.

Hầu hết quần áo anh mặc đều là vest, thoạt nhìn như được may thủ công và được may đo từ phố Fusa. Nó hoàn toàn phù hợp với dáng người cao ráo thẳng tắp của anh.

Về mặt này, anh lại giống người cha mang dòng máu châu Âu của mình. Thân hình cao lớn, đường nét khuôn mặt hoàn hảo như được chạm khắc. Đôi vai rộng thẳng, vòng eo thon gọn săn chắc, đôi chân thon dài khiến đàn ông ghen tị, phụ nữ thèm muốn.

Ngoại trừ đôi chân thì tất cả đều được che giấu hoàn toàn trong bộ vest và quần dài vừa vặn. Có lẽ anh có tín ngưỡng tôn giáo, hơi bị ám ảnh về sự sạch sẽ của cơ thể, ngay cả ánh mắt nhìn vào người cũng khiến anh thấy khó chịu.

Mặc dù trông anh có vẻ hơi gầy, nhưng qua những nếp nhăn trên quần áo khi anh cử động vẫn có thể thấy thấp thoáng những đường nét cơ bắp ẩn giấu.

Anh chắc chắn có thói quen tập thể dục lâu dài.

Mấy nữ sinh trong lớp thì thầm bàn tán, nhưng chỉ dám nghiên cứu về tính cách và địa vị của anh, còn về ngoại hình và vóc dáng mà họ quan tâm nhất thì lại không dám nhắc đến. Như thể anh là một vị thánh không thể bị vấy bẩn vậy.

Nhưng ‘vị thánh’ này cách đây mười lăm tiếng đồng hồ còn đang ôm Khương Nguyệt Trì, lắc hông như một con chó đang động đực.

Khương Nguyệt Trì lại không cho rằng đó là điều đáng khoe khoang. Cô chỉ là một công cụ để người đàn ông mắc chứng sạch sẽ nhưng cũng có nhu cầu sinh lý đó giải tỏa.

Họ đều được thỏa mãn nhu cầu.

Cô cũng thu được không ít lợi ích từ anh. Xét về bạn giường thì tính khí xấu xa của anh thực sự không phải là lựa chọn tốt. Nhưng về sự hào phóng, anh thực sự không bạc đãi cô.

Đợi đến khi kiếm đủ tiền, cô sẽ trở về Trung Quốc, rời xa nơi này, bắt đầu cuộc sống mới của mình.

Nói thật, cô vẫn thích đàn ông Trung Quốc hơn. Tất nhiên, là đàn ông Trung Quốc ưu tú.

Kích thước, sức lực và nhu cầu của Felix thực sự khiến cô không thể chịu đựng nổi.

Bình thường anh vô cùng cấm dục, đến mức đi vào nhà thờ có thể bị người ta kéo lại để cầu nguyện. Nhưng một khi lên giường, anh sẽ trở thành một con chó không biết mệt, luôn trong trạng thái động đực.

Tối qua đã bị quấy rầy quá lâu, hôm nay lại phải thức dậy lúc 8 giờ, sau cùng cô chỉ được ngủ 3 tiếng đồng hồ.

Bây giờ cô đang buồn ngủ, nhưng dù cho có dũng cảm đến đâu thì cô cũng không dám ngủ trong lớp học của Felix.

Không chỉ có cô mà các học sinh khác cũng không dám.

Anh thực sự có sức hút chết người. Tháng trước vừa có một nam sinh thuộc hệ ‘trai gái đều chơi được’ đã trêu ghẹo anh trong tiết học của anh.

Sau khi Felix kết thúc phần kiến thức quan trọng đó, anh nói rằng nếu có câu hỏi thì có thể đặt. Câu nói này có thể khiến người khác nhầm tưởng anh là một giảng viên đầy trách nhiệm. Nhưng chỉ có cô biết rằng trong lòng anh đầy khinh thường với những sinh viên như các cô.

Trong lớp học có một người giơ tay lên. Felix nhìn xuống người đó.

Người đó lại cười nói về một chủ đề hoàn toàn không liên quan đến tài chính: “Giáo sư có thể chấp nhận nam giới không ạ? Em muốn theo đuổi giáo sư, nhưng em chỉ có thể ‘nằm trên’, không biết là giáo sư có thể mở cửa sau cho em được không?”

Cả lớp bắt đầu cười ồ lên.

Felix không nói gì, anh chỉ từ từ đóng sách lại, đẩy lại gọng kính trên sống mũi, nói: “Buổi học hôm nay chỉ đến đây thôi. Hẹn gặp lại vào tháng sau.”

Nghe đâu một tuần sau có người đã tìm thấy chàng trai đó ở một con hẻm trên phố Lead. Cậu ta bị gãy xương ở nhiều bộ phận khác nhau trên cơ thể, nghe nói còn có các vết thương khác, nhưng khi cảnh sát điều tra, cậu ta lại không hề đề cập đến.

Chỉ nói rằng cậu ta bị gãy cánh tay và chân.

Khi đó cả lớp còn đồn đoán rằng Felix đã thuê người khác để làm việc này.

Dù sao chàng trai đó đã công khai quấy rối anh trên lớp học.

Vì vậy, Khương Nguyệt Trì đã đi hỏi Felix: “Là anh làm sao?”

Anh thẳng thắn thừa nhận: “Tôi chỉ bảo họ đánh gãy cánh tay của cậu ta thôi, nếu như họ có thể đánh gãy cả chân của cậu ta thì tôi sẽ trả thêm tiền cho họ.”

Cảnh sát đã điều tra vụ án đó một tháng nhưng không tìm ra được gì, ngược lại, họ đã tìm ra một vụ án khác. Về chuyện chàng trai đó, nghe nói cậu ta đã tấn công tìиɧ ɖu͙© một nam giới khác cách đây nửa tháng.

Có lẽ những vết thương khác trên cơ thể cậu ta thực sự do người khác gây ra.

Tóm lại là sau sự việc đó, những sinh viên vô tri bắt đầu kinh sợ Felix. Trên lớp học của anh, không ai dám vi phạm quy tắc nữa.

Có lẽ là vì giờ tan học của cô trùng với giờ tan làm của anh, nên anh đã lái xe đưa cô về nhà.

Cô thuê một căn hộ nhỏ gần trường, môi trường không đặc biệt, nhưng giá thuê rẻ. Mỗi khi Felix đến đây, anh luôn nói một cách châm biếm rằng: “Nếu tôi sống ở một nơi thế này thì tất cả thời gian của tôi sẽ được dùng để viết di chúc.”

Anh sử dụng chân đá một cái rổ rác không biết ai đã để ở trước cửa.

Chắc chắn không phải Khương Nguyệt Trì đã vứt rác đó, cô là người khá sạch sẽ, không thể để rác ở trước cửa nhà mình được.

Dĩ nhiên, việc cô là người sạch sẽ cũng là một trong những lý do anh chọn cô.

Khương Nguyệt Trì lấy chìa khóa ra mở cửa: “Hết cách rồi, ở đây giá thuê rẻ.”

Anh liếc nhìn cái túi rác đó, sau đó khi cô cúi đầu mở cửa, anh lại dời mắt về chiếc gáy trắng mịn và mảnh mai của cô.

Cô rất gầy, xương sống rõ ràng, đặt ngón tay lên trên thậm chí có thể đếm được có bao nhiêu khớp xương.

Hành lang bên ngoài rất bẩn, nhưng sau khi mở cửa, bên trong lại được dọn dẹp sạch sẽ và ấm áp.

Đèn có ánh sáng vàng ấm.

Felix nhìn thấy cô đặt túi xuống, sau đó lấy dép từ tủ giày ra để trước mặt anh. Đây là đôi dép mà lần trước anh sang đây đã sử dụng. Sau khi mang dép vào, anh đi vào nhà, nhìn xung quanh với ánh mắt khinh thường, như thể đang tìm kiếm thứ gì đó: “Trừ tôi ra, chắc là em không dẫn tên đàn ông nào khác về đây chứ?”

“Tất nhiên là không.” Cô rót hai cốc nước nóng, một cốc cho anh, “Có muốn đi mua không, trong nhà chỉ còn năm cái cuối cùng thôi.”

Anh biết cô đang ám chỉ đến cái gì.

“Không cần đâu, lát tôi còn có việc, sẽ không ở đây lâu.” Anh liếc nhìn cốc nước đặt trước mặt mình. Cốc được rửa rất sạch, nhưng anh không động vào.

Cứ thấy căn hộ này chỗ nào cũng đầy vi khuẩn không nhìn thấy được.

Tiếng động đúng giờ từ nhà bên cạnh truyền sang khiến cho Khương Nguyệt Trì hơi ngượng ngùng. Có lẽ căn hộ này khi xây dựng đã sử dụng vật liệu không tốt, cách âm kém đến nỗi còn có thể nghe thấy cả cuộc đối thoại ở nhà bên cạnh.

Chưa kể là tiếng la hét sảng khoái thế này.

Cô nhìn Felix đang ngồi trên ghế sofa, anh không có phản ứng gì, chỉ chống một tay lên hốc mắt, đang lật cuốn sách mà cô đặt trên bàn. Như thể căn bản chẳng nghe thấy tiếng động mập mờ vọng ra từ căn nhà rẻ tiền bên cạnh.

Khương Nguyệt Trì thở phào nhẹ nhõm, cô đi ra ban công lấy quần áo vào, gấp lại rồi cất vào tủ. Sau đó lại lấy đồ ngủ, đi vào phòng tắm tắm rửa.

Biết Felix bị chứng sợ bẩn nên hôm nay cô tắm rất lâu.

Khi cô ra ngoài thì nhà bên cạnh đã kết thúc từ lâu, căn hộ lại trở nên yên tĩnh.

Cuốn sách vừa xem đã được gấp lại và đặt về chỗ cũ, Felix nằm trên ghế sofa ngủ thϊếp đi. Dạo này anh khá bận rộn với công việc, Khương Nguyệt Trì biết điều đó.

Sau khi suy nghĩ đắn đo, cô vẫn quyết định tiến lại đánh thức anh.

Không thể để anh ngủ lại ở đây được. Hơn nữa, vừa rồi anh cũng đã nói là bản thân còn có việc.

“Thịnh Ngạo, Thịnh Ngạo!”

Cô liên tục dùng tay đẩy anh.

Một lúc sau, anh mới lười biếng mở mắt. Cô tình cờ bắt gặp đôi mắt xanh như hồ nước của anh.

Tên tiếng Trung của anh là Thịnh Ngạo, nghe nói là mẹ anh đặt cho anh.

Khương Nguyệt Trì thấy cái tên này rất hợp với anh.

Oai phong lẫm liệt, lại ngạo mạn vô lễ.

Anh ngồi dậy khỏi ghế sofa, ngửi thấy mùi sữa tắm trên người cô.

“Tắm xong rồi à?”

“Ừ.” Cô cầm khăn lau tóc, “Anh đi tắm đi, áo choàng tắm của anh tôi để bên trong rồi.”

Là chiếc áo choàng lần trước anh đến đây ngủ lại đã nhờ người mang đến.

Felix đứng dậy vào phòng tắm, còn Khương Nguyệt Trì cầm máy sấy tóc sấy tóc. Tóc cô dài, lại nhiều, mỗi lần sấy khô thôi cũng đã mất rất lâu, huống chi cô còn phải liên tục nâng mái tóc lên cao nên vô cùng nhức mỏi.

Vì tiếng máy sấy tóc rất lớn nên cô không nghe thấy tiếng mở cửa sau lưng. Cho đến khi máy sấy tóc trên tay bị rút đi, Felix cầm máy sấy tóc sấy khô phần tóc còn lại.

Cô cảm ơn anh.

“Không có gì.” Anh đặt máy sấy tóc xuống, tháo dây thắt áo choàng tắm, “Ghế sofa hay giường?”

“Ghế sofa đi, ga giường mới thay.”

Anh nhìn chiếc ghế sofa chật hẹp, cau mày.

Ban đầu Khương Nguyệt Trì còn có thể nhìn đèn trên trần nhà để đếm thầm các con số, về sau cô cũng phải thuận theo cảm giác cơ thể, toàn tâm toàn ý chìm đắm.

“Chuyện là… những gì anh giảng trên lớp hôm nay, có ý gì vậy, tôi không…… ưm hiểu lắm.”

Anh sửa cách xưng hô của cô: “Anh?”

“Giáo….. Giáo sư.” Cô có chút xấu hổ.

“Nếu em không hứng thú với tài chính thì không cần phải hiểu.”

“Vâng….. Được rồi.” Quả thực không liên quan đến chuyên ngành của cô.

Khương Nguyệt Trì dù bề ngoài trông có vẻ ngây thơ vô hại, nhưng thực ra cô mới chính là người biểu hiện bên ngoài trái ngược với bên trong.

Còn Felix dù có ngạo mạn khó gần đến đâu thì ít nhất anh cũng không giả vờ ra vẻ dịu dàng.

Địa vị của anh không cần phải lấy lòng người khác bằng cách giả tạo.

Ngược lại, sự thận trọng của Khương Nguyệt Trì khiến cô rất giỏi trong việc quan sát lời nói và sắc mặt.

Cô hiểu cách đối xử với Felix.

Người này điển hình là mềm nắn rắn buông.

Nếu lúc anh vui mà đưa ra một số điều kiện thì anh thường sẽ đồng ý.

Chẳng hạn như lúc này, anh thoải mái đến mức bắt đầu đan những ngón tay vào mái tóc dài của cô, hôn lên trán cô.

Khương Nguyệt Trì đưa tay nắm lấy cổ tay anh: “Anh Thịnh Ngạo.”

Anh lim dim mắt.

Cô ôm cổ anh, dịu dàng hôn lên bên tai anh: “Dạo này tôi tiết kiệm được một ít tiền, muốn đầu tư một chút, anh có thể chỉ cho tôi không?”

Từ lúc cô kỳ quặc gọi anh là anh Thịnh Ngạo, anh đã biết cô có mưu đồ khác.

Cô có chút thông minh, anh đương nhiên nhìn ra được, nhưng vì mục đích nịnh bợ anh nên cũng không sao.

Anh dừng động tác, tận hưởng sự hầu hạ của cô mèo nhỏ này.

Anh hỏi cô có bao nhiêu.

Cô ngẩn người: “Bao nhiêu cái gì ạ?”

Anh vỗ vào mông cô: “Đừng dừng lại. Tôi hỏi em tiền tiết kiệm bao nhiêu.”

Cô đưa cho anh một con số ước chừng.

Anh cười khẩy một tiếng: “Giữ lại nhét vào ống heo tiết kiệm của em đi.”

Khương Nguyệt Trì biết, với anh thì số tiền này có lẽ còn không đủ để ăn một bữa trưa, nhưng đây đã là toàn bộ số tiền cô tiết kiệm được.

Thịnh Ngạo đẩy cô ra khỏi người, đi đến tủ lạnh lấy một chai nước đá rồi vặn nắp ra, dựa vào cửa tủ lạnh uống. Đường nét cơ bắp của anh rất đẹp, gọn gàng uyển chuyển lại còn gợi cảm, đặc biệt là sau khi bị ướt đẫm mồ hôi.

“Không phải tháng nào tôi cũng cho em tiền sao, em thuê một căn nhà cũ nát như thế này chắc cũng tiết kiệm được kha khá chứ.”

Anh chàng này luôn như vậy, bản thân sướиɠ rồi thì mặc kệ người khác. Khương Nguyệt Trì nằm trên ghế sofa có chút trống rỗng, ánh mắt phẫn nộ nhìn anh. Nhưng nghe thấy câu hỏi của anh, cô lại có chút chột dạ: “Tôi… tôi đã tiêu hết rồi.”

“Tiêu hết rồi?”

Cô gật đầu.

Anh rõ ràng không tin: “Bình thường em tằn tiện đến mức sắp phải uống nước sông Hằng để sống, có thể tiêu vào đâu được chứ?”

Dừng lại một lát, anh nheo mắt, ánh mắt trở nên âm u: “Không lẽ em lấy tiền của tôi đi nuôi thằng đàn ông khác?”

“Sao có thể!” Cô vội vàng thanh minh, “Ngày nào cũng ở trường, tôi nuôi ai được chứ.”

Felix trầm tư một lúc, rõ ràng là tin lời cô nói.

Mỗi tuần anh đều kiểm tra điện thoại và máy tính của cô định kỳ, quả thực không phát hiện ra cô có cuộc trò chuyện quá giới hạn với người khác giới nào. Tất nhiên, cũng không loại trừ khả năng cô đã lén giữ lại một chiếc điện thoại dự phòng.

Nhưng anh tin cô không có gan làm như vậy.

Anh muốn tìm một cô gái trẻ đẹp hơn, dáng người đẹp hơn cô thì dễ như trở bàn tay.

Nhưng nếu cô mất anh.

Anh dám đảm bảo rằng, cuộc sống của cô sẽ còn khó khăn hơn bây giờ gấp vạn lần.

Anh đặt chai nước xuống, đi qua chỗ cô, Khương Nguyệt Trì nghi hoặc: “Sao vậy?”

Anh nói thẳng: “Tiếp tục đi.”

Khương Nguyệt Trì cũng không biết đã trôi qua bao lâu, chỉ biết khi tỉnh dậy thì anh đã không còn ở đó nữa, kể cả áo sơ mi và giày da của anh. Còn chiếc áo ngủ màu xám thì bị vứt lên người cô, có lẽ là lúc thay quần áo anh tiện tay vứt lên đó.

Trên bàn bên cạnh lại có thêm một chiếc thẻ ngân hàng.

Cô biết anh tuyệt đối không dùng cách này để làm nhục cô, anh không thèm làm thế.

Im lặng một lát, cô nhớ lại lúc anh nghe nói đến số tiền tiết kiệm trong tay cô thì lông mày khẽ nhíu lại không dễ nhận ra.

Có lẽ, anh thấy cô nghèo quá.

Khương Nguyệt Trì xoa xoa tóc, nhịn đau lưng đứng dậy khỏi giường. Cô nhìn đống bừa bộn không nỡ nhìn trên ghế sofa. Chỉ nghĩ đến việc ga giường mới thay mà lại quên mất rằng vỏ ghế sofa khó giặt hơn nhiều.

Cô thay quần áo xuống dưới vứt rác, trước cửa lại có thêm một túi rác thừa đồ ăn mà không biết ai tiện tay vứt ở đây.

Nhớ đến cú đá thô bạo của Thịnh Ngạo hôm qua, cô thở dài, cúi xuống xách túi rác đó lên.

Quên đi, ở xứ lạ và nơi xa lạ, nhiều một chuyện chi bằng bớt một chuyện.

Cô bước vào thang máy, bên trong còn có hai người đàn ông. Ánh mắt họ nhìn cô có phần lộ liễu.

Cửa thang máy mở ra, cô không dám nán lại thêm một giây nào, nhanh chân bước ra ngoài.

Lờ mờ nghe thấy tiếng cười đầy ác ý của hai người đàn ông phía sau: “Người hôm qua bị làm đến mức kêu á á chắc là cô ta nhỉ?”

“Chắc vậy, tôi nghe thấy trong phòng của David. Tiếng động rất lớn.”

Khương Nguyệt Trì nghĩ thầm, haiz, xem ra phải chuyển nhà rồi.