Cố Cẩn Ca miễn cưỡng mới vượt qua được cảm giác tức ngực và choáng váng vừa rồi, mí mắt nàng khẽ nâng, liếc nhìn Cố Minh.
Cái nhìn này rõ ràng không mang theo bao nhiêu tình cảm, thậm chí có thể nói là lạnh lùng, nhưng Cố Minh lại cảm thấy như bị mê hoặc, cô ta cho tới bây giờ, mới xem như chân chính nhìn kỹ nàng một lần.
Mà càng nhìn, lòng lại càng xao động, còn có chút hoảng hốt.
Khuôn mặt Cố Cẩn Ca thật sự rất xinh đẹp, ngũ quan thanh tú tuyệt diễm, làn da trắng ngần như tuyết, cho dù là nhìn gần như vậy, cũng không nhìn ra bất kỳ khuyết điểm nào. Đặc biệt là đôi mắt kia, con ngươi rất nhạt, mà đuôi mắt lại ẩn ẩn phiếm hồng, mềm mại yếu đuối như vậy, giống như đang câu dẫn người khác.
Nhưng vấn đề là, lúc nàng mới trở về, thật sự trông như vậy sao?
Cố Minh đột nhiên phát hiện, bản thân dường như không nhớ nổi bộ dáng lúc trước của Cố Cẩn Ca trông như thế nào, chỉ nhớ khi đó nàng rất nhát gan, luôn cúi thấp đầu.
Không giống bây giờ, cử chỉ khéo léo, ở trước mặt người ngoài luôn hào phóng tao nhã, nhưng lại có thể câu mất hồn phách người ta.
Bất quá như thế này cũng rất tốt, Cố Minh chỉ cảm thấy Cố Cẩn Ca hiện tại mới là thật, giống như lẽ ra nàng nên như vậy từ lâu rồi.
Ngón tay Cố Cẩn Ca hơi cong, những khớp ngón tay mảnh khảnh, khung xương của nàng không lớn, nhưng ngón tay lại thon dài, tuy gầy nhưng đường nét lại hoàn mỹ.
Cố Minh lúc này cảm thấy người trong lòng có chút phản kháng, cô ta nghiêng đầu liếc mắt một cái, chỉ thấy Cố Cẩn Ca đang dùng chút sức lực ít ỏi vừa mới hồi phục đẩy vai cô ta ra.
Rõ ràng phải dựa vào mình mới có thể đứng vững, lại còn muốn đẩy mình ra, bộ dáng yếu ớt lại kiêu ngạo này, chính xác đánh thẳng vào trái tim của Cố Minh.
Một tay cô ta dùng sức giữ chặt eo Cố Cẩn Ca, kéo người vào trong ngực mình, làm trong phút chốc eo hai người dán sát vào nhau, nhìn qua thập phần ái muội.
"Chị à, chị thật sự muốn đẩy em ra sao?"
Đầu mày Cố Cẩn Ca nhíu lại, lưỡi vừa chạm lên cánh môi, trong miệng nàng lập tức tràn ngập một vị máu tanh.
"Cố Minh, buông ra."
Cố Minh cố tình làm bộ như không nghe thấy, dùng tay còn lại nhẹ nhàng vuốt ve một bên má của nàng: "Chị có vẻ không được ổn lắm nhỉ?"
Thân thể Cố Cẩn Ca cứng đờ trong giây lát, đầu nhanh chóng nghiêng sang bên cạnh, tránh tay của Cố Minh, nàng không quên, cô ta vừa rồi chính là dùng bàn tay này lây dính máu của nàng. Cho dù là máu của bản thân, nàng cũng cảm thấy ghê tởm.
"Chị không sao, Tiểu Minh, em buông chị ra trước đi."
Cố Cẩn Ca chủ động buông tay đang đẩy vai Cố Minh, lúc này mới thấy áo của Cố Minh bị nàng đẩy đến nhăn nhúm, thế là nàng vô thức vuốt nhẹ vài cái, muốn lặng lẽ khiến nó phẳng lại.
Cố Minh nhìn động tác của nàng, nghĩ sao trước kia mình không phát hiện ra Cố Cẩn Ca thú vị như vậy nhỉ?
"Thế thì chị phải đứng cho vững đấy."
Cố Minh buông tay ra, lui về phía sau một bước, trong ngực vẫn còn lưu lại nhiệt độ cơ thể của Cố Cẩn Ca, nhưng đáng tiếc đối phương đã đứng vững, cô ta không có lý do gì lại ôm người vào trong lòng nữa.
Cố Minh không khỏi có chút thất vọng, cô ta đứng tại chỗ không nhúc nhích, miệng lại nói: "Chị có muốn em nói với mẹ, để mẹ đưa chị đến bệnh viện kiểm tra hay không."
Nếu Cố Minh thật sự có ý này, đã sớm đưa nàng đi rồi, cũng sẽ không đợi đến lúc này mới nói, cô ta đại khái là muốn xem phản ứng của nàng.
Cố Cẩn Ca càng yếu ớt, lại càng không có tính uy hϊếp với cô ta.