Sau Khi Ly Hôn, Anh Ấy Quỳ Rồi

Chương 2

Edit: Pít

Phó Châu là một người lạnh lùng, phần lớn biểu cảm ở trước mặt Chu Mị đều cứng nhắc, ngay cả trên giường cũng như thế, nhưng tối nay có gì đó hơi khác lạ, có lẽ là... do tiểu biệt thắng tân hôn.

Chu Mị thầm nghĩ.

Chỉ là…

Anh có thể đừng dùng nhiều sức như vậy không. Ngày mai, eo cô phỏng chừng sẽ bị phế mất.

Chu Mị luyện tập vũ đạo quanh năm, vùng eo bị chấn thương, khiến cô đau nhức dữ dội, phải tập vật lý trị liệu mười ngày một lần. Hiện tại chỉ mới cách lần tập trước đó ba ngày, cô cau mày rít nhẹ ra tiếng, xem ra cô cần hẹn gặp bác sĩ Trần để điều trị.

Đêm nay không biết Phó Châu gặp phải chuyện gì, anh vô cùng hưng phấn, lăn lộn cô rất lâu, đến gần sáng mới chịu dừng.

Toàn thân Chu Mị đau nhức, không nói được lời nào, thậm chí đến sức lực mở mắt cô cũng không có, mí mắt cố sức giật giật mấy cái, nhưng cuối cùng vẫn không nhấc lên nổi, cô run giọng nói: “Phiền anh ôm em đi tắm rửa một chút.”

Cô không thích ngủ với cả người đầy mồ hôi bết dính, như vậy rất khó chịu.

Đây là lần thứ hai cô đưa ra yêu cầu này kể từ khi kết hôn, nếu không phải thực sự không thể động đậy thì cô sẽ không đề cập đến, bởi kết quả lần đầu tiên khi cô đưa ra yêu cầu không được tốt lắm.

Cô còn mơ hồ nhớ rõ, đêm đó cũng là sau khi ân ái, toàn thân cô đau nhức không muốn cử động, cô giữ chặt cánh tay Phó Châu, năn nỉ anh đưa cô đi tắm.

Cô nghĩ rằng, anh sẽ đồng ý ngay không chút do dự.

Nhưng đó chỉ là những gì cô nghĩ, anh hất tay cô ra, lạnh mặt nói: “Tự mình đi đi.”

Đêm đó, cô run rẩy hai chân khó khăn bước vào phòng tắm, mở vòi sen, dòng nước từ đỉnh đầu chảy xuống, hòa lẫn với nước mắt.

Cô nhớ mình đã từng nghe thấy một câu như thế này: Cá khóc thì nước biết, còn tôi khóc ai nào biết đâu.



Chu Mị thu hồi suy nghĩ, cố gắng mở mắt ra: “Nếu anh không muốn, em có thể tự đi ——”

Phó Châu bế ngang cô lên, liếc nhìn khuôn mặt khiến anh mê mẩn, anh cong khóe môi nói, “Chỉ cần sau này em ngoan ngoãn, anh sẽ cố gắng hết sức đáp ứng yêu cầu của em.”

Chu Mị không biết như thế nào mới gọi là ngoan, cô vòng tay qua cổ anh, hỏi: “Bây giờ em không ngoan sao?”

Điều gì anh không muốn cô làm, cô đều không làm.

Phó Châu nhìn chằm chằm cô một lúc, ánh mắt đảo quanh khuôn mặt cô, cuối cùng dừng lại bên mắt cô: “Chưa đủ.”

Nói xong, anh đạp tung cửa kính phòng tắm, đặt người vào bồn. Một tay đỡ bồn tắm, một tay mở vòi nước, khi nghe thấy tiếng nước chảy, anh lại nói: “Học hỏi Chu Vận thêm đi.”

Điều mà Chu Mị nghe được nhiều nhất khi ở nhà họ Chu, chính là nên học hỏi Chu Vận nhiều một chút, xem chị gái giỏi giang thế nào, tự nhìn lại mình xem, chả ra thứ gì cả.

… Vẫn là Chu Vận ngoan ngoãn hiểu chuyện hơn, Chu Mị, mỗi ngày cô ở bên cạnh chị gái, sao một chút ưu điểm của nó cũng không học được.

… Nhớ phải học hỏi Chu Vận nhiều hơn.

“Em không tốt sao?” Chu Mị nhìn Phó Châu, đôi mắt giống như bị nước rửa qua, mờ mịt hơi sương.

Phó Châu vốc một ít nước, vẩy lên ngực cô, đôi môi anh thả lỏng không nói là tốt hay không tốt.

Chu Mị cảm thấy mình tám phần hẳn là điên rồi, bằng không sao cô lại lần nữa giẫm vào điểm mấu chốt của Phó Châu. Khi anh đứng dậy rời đi, cô giữ chặt tay anh, mi mắt run run hỏi: “Ở trong lòng anh, giữa em và Chu Vận, ai… tốt hơn!”

Người khác nghĩ gì về cô không quan trọng, cô chỉ muốn biết suy nghĩ của Phó Châu.

Phó Châu rũ mắt nhìn bàn tay đang nắm chặt lấy tay mình, ánh mắt anh chạy dọc theo cánh tay mịn màng của cô lướt qua trước người cô, rồi di chuyển đến mắt cô.

Thời gian chậm rãi trôi qua, nhiệt độ trong phòng tắm dần tăng cao, hơi nước mờ mịt tràn ngập xung quanh, khiến cho đôi mắt Chu Mị đỏ bừng, khi cô tưởng chừng như Phó Châu sẽ không trả lời thì chợt nghe thấy anh nói:

“Không thể so sánh.”

“...” Cánh tay cô rũ xuống, chìm vào trong bồn tắm, bọt nước bắn văng lên, rơi vào mắt Chu Mị. Trong phút chốc, đáy mắt cô truyền đến cảm giác chua xót, mi mắt chậm rãi buông xuống. Khi tiếng đóng cửa vang lên, từ trong khoé mắt cô chảy xuống một dòng nước mắt.

Chu Mị ngồi co chân, hai tay vòng quanh đầu gối, gục đầu vào vị trí giữa hai chân, giống như một đứa trẻ bất lực.

Hôm nay cô tắm rất lâu, hai giờ sau vẫn chưa bước ra khỏi phòng tắm, cô không mang quần áo vào để thay, thử mở miệng thăm dò: “Phó Châu.”

Không có ai trả lời, cô lại gọi: “Phó Châu.”

Sau hai tiếng gọi, vẫn không có ai đáp lại, cô quấn khăn tắm cẩn thận bước ra ngoài, trước tiên cô đi vào phòng thay đồ mặc một bộ đồ ngủ, sau đó mới quay trở về phòng.

Trên giường vẫn còn lưu lại dấu vết ân ái, chăn bông nửa rớt xuống sàn nhà, chiếc điện thoại màu đen trên tủ đầu giường cũng không còn nữa.

Đó là điện thoại của Phó Châu, thường ngày hầu như không rời khỏi tay anh, điện thoại biến mất, đại biểu cho chủ nhân cũng không còn ở đây. Tuy nhiên, Chu Mị vẫn chưa từ bỏ ý định, cô lên lầu tìm, đầu tiên là bước lên phòng khách, tiếp đó lại leo lên đầu bốn, mỗi một phòng đều kiểm tra cẩn thận, sau đó cô đi xuống lầu 2, tìm hết một vòng, nhưng vẫn không tìm thấy người. Cô quay trở về phòng ngủ, lôi điện thoại dưới gối ra, mở khóa màn hình, đang định gọi cho Phó Châu thì nhìn thấy tin nhắn wechat chưa đọc.

Phó Châu: [ Có việc. ]

Tin nhắn wechat của anh trước nay luôn ngắn gọn, không giải thích gì thêm.

Chu Mị có chút lo lắng, do dự hồi lâu mới trả lời: [ Có chuyện gì vậy? Quan trọng không? Cần em giúp không? ]

Cô đã quen với việc chờ đợi tin nhắn wechat của anh, cô cầm điện thoại đi đến quầy bar, rót cho mình một ly rượu vang đỏ, vừa uống vừa chờ. Ánh sáng lờ mờ chiếu lên mặt cô, khóe mắt đỏ bừng trông vô cùng sáng chói.

Nửa giờ sau, cô nhận được tin trả lời.

Phó Châu: [ Mèo của Chu Vận bị bệnh. ]

Hàm ý chính là: Anh cùng với cô ấy đi khám bệnh cho mèo.

Chu Mị nhìn wechat cười mỉa mai, xem ra... Mèo của Chu Vận còn quan trọng hơn cả cô.

Lần này Chu Mị không trả lời, cô tắt màn hình điện thoại, uống hết chỗ rượu vang đỏ còn dư lại. Đứng dậy đi vào phòng dành cho khách, cô quá mệt mỏi, ngã người lên giường ngủ thϊếp đi.

-

Bác sĩ Trần là vị bác sĩ do Tống Vân tìm giúp cô, anh ấy là một người bạn của bạn Tống Vân, thường ngày nếu Tống Vân không bận thì sẽ đi cùng Chu Mị.

Lần này Tống Vân cùng đi với cô, cô ấy vừa lái xe vừa nói: “Không phải mười ngày mới tập vật lý trị liệu một lần à? Sao lần này cậu lại đi sớm vậy?”

Một tay Chu Mị chống cằm, nghiêng người nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh nắng xuyên qua bóng cây loang lổ chiếu vào, khiến cho khuôn mặt cô lúc sáng lúc tối: “Ừm, do thời tiết xấu, mình lại bị đau nữa.”

“Thời tiết xấu?” Tống Vân đưa mắt xuyên qua kính chắn gió phía trước nhìn ra bên ngoài, “Mặt trời lên cao thế này mà, rốt cuộc cậu bị làm sao vậy?”

Chu Mị tùy tiện tìm một lý do, “Có lẽ là ban đêm máy điều hòa thổi quá lâu.”

Tống Vân quay đầu nhìn cô, trực giác nói với cô ấy rằng không đơn giản như vậy. Trong lúc chờ đèn đỏ, cô ấy sấn đến gần Chi Mị vén vạt áo cô lên, những vết đỏ rải rác đập thẳng vào mắt Tống Vân.

Tống Vân nheo mắt, chửi thề một tiếng: “Phó Châu là cầm thú sao? Xuống tay ác như thế.”

Chu Mị kéo áo xuống, ngả người về phía cửa xe, “Không liên quan đến anh ấy.”

“Không liên quan đến anh ta thì liên quan đến ai?” Tống Vân trừng mắt, “Đừng nói với mình là do cậu tự ngược rồi véo mình thành như vậy nhé.”

“...” Chu Mị suýt nữa đã nói như vậy.

Quá trình điều trị không mấy suôn sẻ, cơn đau lần này càng dữ dội hơn so với mấy lần trước đó, cô cắn môi chịu đựng. Đến khi kết thúc, trên mặt cô đã cất không còn một giọt máu, sắc mặt tái nhợt.

Trên đường trở về, Tống Vận mắng Phó Châu suốt một đường, Chu Mị cũng trấn an cô ấy suốt một đường.

Vừa đến Hinh Thủy Loan, điện thoại cô liền vang lên, là Lưu Lan gọi, Chu Mị đỡ eo nhận điện thoại: “Mẹ, có chuyện gì vậy?”

Lưu Lan: “Đêm qua cô vội vã rời đi làm gì, cũng không nói muốn ở lại với chị gái.”

“Trong người con không khỏe.” Chu Mị hỏi: “Chị ấy bây giờ sao rồi?”

“Ly hôn thì ai mà vui vẻ được?” Lưu Lan tức giận nói: “Chị cô muốn ăn bánh hoa quế ở thành phố B, hôm nay cô đi mua đi.”

Chu Mị bây giờ không cử động eo nổi, nên căn bản cô không thể ra ngoài, “Ngày mai được không?”

“Hôm nay chị cô muốn ăn.” Lưu Lan lạnh lùng nói: “Sao vậy, chuyện nhỏ thế mà cô cũng không làm được à?”

Nếu không phải có khuôn mặt giống Chu Vận, Chu Mị nhất định sẽ cho rằng mình là con nuôi. Nếu không, tại sao mẹ cô lại đối xử với cô như vậy?

Ngày thường Chu Mị nhất định sẽ nghe theo, nhưng hôm nay eo cô khó chịu quá, cô không muốn làm, “Ừm, con không đi được.”

Lưu Lan nghe vậy tức giận, “Cô nói xem, cô có thể làm được thứ gì!”

Chu Mị còn chưa kịp nói lời nào thì Lưu Lan đã cúp điện thoại, sau đó có tin nhắn wechat gửi đến.

Lưu Lan: [ A Châu chẳng phải là đại minh tinh sao, chị cô muốn gia nhập giới giải trí. Cô nhớ nói với A Châu, nhờ nó chăm sóc nâng đỡ chị cô. Chúng ta đều là người một nhà, việc này nó có thể làm được mà đúng không. ]

Lưu Lan: [ Chuyện này cô để tâm một chút, nhớ phải nói với A Châu đó. ]

Lưu Lan: [ Nếu làm không xong thì đừng trách tôi. ]

Ánh sáng trong mắt Chu Mị dần nhạt đi, Chu Vận muốn gia nhập giới giải trí? Làm sao có thể trùng hợp như vậy?

Từ nhỏ Chu Vận đã ốm yếu bệnh tật, được cha mẹ nuôi dưỡng như bảo bối, nâng trong tay sợ vỡ, ngậm trong miệng sợ tan.

Họ lo cô ta phải chịu khó chịu khổ, nên không cho cô ta học bất cứ thứ gì. Mong muốn duy nhất của họ, là Chu Vận được vui vẻ. Về vũ đạo hay dương cầm gì đó, Chu Vận có học hay không cũng không thành vấn đề.

Nhà họ Chu có nhiều nhất chính là tiền, cô ta muốn tùy tiện tiêu như thế nào cũng được.

Nhưng Chu Mị thì khác, từ khi còn nhỏ cô đã phải luyện múa không ngừng nghỉ và đánh đàn dương cầm mỗi ngày. Nếu luyện múa không tốt thì cô sẽ không được ăn cơm, hay đánh đàn không tốt cũng không cho cô ăn.

Lúc nhỏ cô thường xuyên chịu cảnh bữa đói bữa no, thậm chí có khi cả ngày cô không ăn gì.

Chu Vận chưa bao giờ nếm trải những thứ này.

Mặc dù cô đã nổ lực hết sức, nhưng Phó Châu lại cho rằng cô không thích hợp để gia nhập giới giải trí, vậy nên... Người có khuôn mặt giống cô, thế nhưng cái gì cũng không biết thì có thể không?

Chu Mị trả lời: [ Con sẽ cố gắng hết sức. ]

Lưu Lan: [ Gì mà cố gắng hết sức, nhất định phải được! Nếu cô không làm được, tôi sẽ đích thân nói chuyện với A Châu! ]

Cuộc trò chuyện đến đây kết thúc, eo Chu Mị đau đến mức không trả lời được gì, nhưng cô cảm thấy, bên phía Phó Châu hẳn là không nói chuyện được.

Cô cất điện thoại vào túi, một tay chống eo một tay đỡ tường, chậm rãi bước vào phòng ngủ. Thời tiết hôm nay rõ ràng rất tốt, nhưng trong mắt cô mông lung như bao phủ một lớp sương lạnh.

Cơm trưa Chu Mị cũng không thèm ăn, cô nằm trên ghế sofa ngủ thϊếp đi. Khi cô tỉnh dậy, vệt sáng cuối cùng trên bầu trời đã biến mất.

Cô không phải tự nhiên tỉnh dậy, mà do bị đánh thức bởi tiếng chuông điện thoại, tên người gọi hiển thị hai chữ: Chu Vận.

Chu Mị ngồi dậy, nhíu mày, nhấn nút trả lời, giọng nói dịu dàng của Chu Vận từ bên trong truyền đến, ẩn chứa vui mừng: “Mị Mị, cảm ơn em.”

Chu Mị hơi khựng lại: “Cảm ơn em cái gì?”

“Chẳng phải em giúp chị nói chuyện với A Châu à?” Cô có thể cảm nhận được niềm vui của Chu Vận tràn qua màn hình điện thoại, “Vừa rồi có người gọi cho chị, bảo chị ngày mốt đi thử vai, chị đoán chắc là em đã nhờ A Châu làm, Mị Mị, cảm ơn em, em thật tốt với chị.”

Ngón tay Chu Mị run rẩy, sau một hồi mới tìm về được thanh âm của chính mình: “Chị nói cái gì?”

“Ngày kia chị có thể đi thử vai, bên đó đã nói đây chỉ là hình thức thôi, vai diễn này nhất định là của chị.” Chu Vận nói: “Đúng rồi, còn là vai chính nữa, A Châu đối với chị tốt quá, thế mà lại chịu sắp xếp một vai diễn như vậy cho chị ——”

Chu Vận vẫn còn đang nói chuyện, Chu Mị chợt ngắt lời cô ta: “Chắc chắn là Phó Châu giúp chị sao?”

“Đương nhiên.” Chu Vận cười đáp: “Thật ra trước đó A Châu đã nói với chị rằng, chị rất thích hợp với ngành giải trí, khuôn mặt của chị chính là giấy thông hành.”

Chu Mị sờ sờ mặt mình, lẩm bẩm nói: “Giấy thông hành?”

Chu Vận: “Đúng vậy, là giấy thông hành. Anh ấy còn nói, muốn chị đừng sợ, anh ấy sẽ đích thân dạy chị.”

Cúp điện thoại không bao lâu, phía bên ngoài vang lên tiếng mở cửa, ngay sau đó có người bước vào. Sắc trời bên ngoài sẫm tối, trong phòng lại không bật đèn, chỉ có thể nhìn thấy được bóng người phản chiếu một cách mơ hồ, nhưng dù vậy cũng không che giấu được khí chất vương giả của anh.

Chu Mị đối với mùi nước hoa trên người anh rất quen thuộc, khi anh đến gần, cô nhẹ nhàng gọi: “Phó Châu.”

Phó Châu không dừng lại, cởi cúc áo tây trang đi vào phòng thay đồ, lạnh nhạt nói: “Sao không bật đèn lên?”

Bởi vì thế giới của cô luôn tối tăm, kể cả khi có ánh sáng.

“Em quên,” Chu Mị thay đổi tư thế, lấy cái gối ôm vào trong ngực, tựa như đây là cách duy nhất để cô có được cảm giác an toàn, cô nhớ lại lời Chu Vận nói, do dự hồi lâu mới hỏi: “Anh cảm thấy, em bước vào giới giải trí… Được không?”

Phó Châu đang cởi cà vạt, khi nghe được lời nói của cô, anh dừng lại. Một giây sau, lại tiếp tục cởi cà vạt, dường như nhìn cô một cái cũng không muốn, anh đưa lưng về phía cô, kiên quyết nói: “Không được.”

… A Châu nói rằng khuôn mặt của chị chính là giấy thông hành.

… A Châu nói chị rất phù hợp với ngành giải trí.

… A Châu đã tìm một vai diễn rất tốt cho chị.

… A Châu nói sẽ đích thân dạy chị.

Chu Mị dùng ngón tay nhéo vào một góc của gối dựa, đầu ngón tay hõm sâu xuống, giả vờ bình tĩnh nói: “Em không vào được, vậy chị gái em có vào được không?”

--------------------------------