Edit: Pít
Liên Thành, tháng 10.
“Mị Mị, hôm nay là cơ hội thử vai hiếm có, cậu thực sự không muốn đi sao?” Bạn thân nhất của cô, Tống Vân, vừa lục lọi đồ đạc vừa cầm điện thoại nói, “Chẳng phải cậu định chuyển hướng à?”
Chu Mị bưng ly cà phê ngồi trên quầy bar, vẻ mặt có phần áy náy, “Xin lỗi nha Vân Vân, hôm nay mình thực sự có việc.”
“Còn có chuyện gì quan trọng hơn chuyện thử vai?” Tống Vân buồn bực, bình thường Chu Mị nào có thái độ như vậy đối với công việc, trừ khi, cô nàng dừng lại hỏi: “Anh ta về phải không?”
“Ừm.” Khóe môi Chu Mị chậm rãi cong lên, trên mặt lộ ra nụ cười hạnh phúc, “Cậu cũng biết rồi đó, nửa năm nay anh ấy quay phim ở bên ngoài, bọn mình chung đυ.ng ít mà xa cách thì nhiều, vất vả lắm anh ấy mới trở về, mình muốn dành nhiều thời gian ở bên cạnh anh ấy hơn.”
Tống Vân tặc lưỡi, “Cậu thích anh ta nhiều như vậy.”
Tình yêu của Chu Mị dành cho Phó Châu là một sự ngưỡng mộ không giấu giếm, thời thiếu nữ đã phải lòng anh, cô mỉm cười nói: “Ừm.”
Tống Vân than nhẹ, “Cậu đó, mỗi khi gặp phải chuyện gì liên quan đến anh ta đều sẽ đánh mất chính mình, như vậy là không được.”
Chu Mị cầm ly cà phê lên nhấp một ngụm, “Trên đời luôn có ngoại lệ, anh ấy chính là ngoại lệ của mình.”
“Chỉ mong ——” Tống Vân ngập ngừng, vài giây sau lại nói tiếp: “Cậu cũng là ngoại lệ của anh ta.”
Không phải cô ấy muốn tạt nước lạnh vào người Chu Mị, mà do cô ấy cảm thấy, Phó Châu không thích Chu Mị nhiều như Chu Mị thích anh ta. Giống như lần trước Chu Mị đột nhiên bị viêm ruột, cô ấy gọi điện cho Phó Châu, nhưng cả đêm không một ai bắt máy, cuối cùng cũng là cô ấy đưa Chu Mị đến bệnh viện.
Còn có một lần, khi Chu Mị tập múa bị bong gân mắt cá chân, lúc đó Phó Châu đang ở Liên Thành, nhưng vẫn không tìm thấy người, liên hệ với trợ lý thì cậu ta nói rằng Phó Châu đang bận, nhưng bận việc gì thì không nói rõ ràng.
Có rất nhiều trường hợp như thế này xảy ra, đến nỗi một bàn tay cũng không đếm xuể.
Tống Vân tức giận nói: “Cậu nói xem sinh nhật cậu anh ta có trở về không?”
“Anh ấy bận công việc.” Chu Mị thiện ý biện giải, “Việc quay phim rất quan trọng.”
“Cậu đừng lúc nào cũng chiều theo anh ta.” Tống Vân là người làm trong giới giải trí nên thông suốt hơn Chu Mị, “Đàn ông không thể cứ chiều chuộng mãi thế được, sẽ rất dễ bị chiều hư.”
“Được được được, mình không chiều." Chu Mai hứa hẹn, "Sau này cũng sẽ không chiều."
Tống Vân ở nơi mà cô không nhìn thấy trợn trắng mắt, nói với lòng, mình tin cậu cái quỷ ấy.
“Thế này đi, mình sẽ nói chuyện với bên kia trước, cố gắng giữ cơ hội thử vai cho cậu, khi nào cậu rảnh thì đi.”
“Cảm ơn Vân Vân, mình yêu cậu, moah moah.”
“Thôi đi, chỉ cần nhớ mời mình ăn cơm.”
“Được, mình nhất định sẽ mời cậu."
“Gọi thêm Phó Châu nữa.”
“Việc này……”
Chu Mị im lặng, Tống Vân ho nhẹ một tiếng, “Được rồi, mình không làm khó cậu, người ta là ảnh đế nên không thích lộ diện, mình hiểu được.”
“Không phải đâu, anh ấy chỉ là ——”
“Đừng giải thích, mình hiểu.”
Bên kia có người thúc giục Tống Vân nên cô ấy cúp điện thoại trước.
Chu Mị đột nhiên mất hứng uống cà phê, ánh mặt trời có chút chói lóa, cô hơi nheo mắt lại, chợt nhớ ra điều gì đó, cô lấy điện thoại ấn một dãy số, sau đó gọi đi.
Chuông reo rất lâu nhưng ở đầu bên kia không ai bắt máy.
Cô thử gọi thêm vài cuộc nữa, nhưng vẫn không gọi được, Chu Mị nghĩ, chắc do anh quá bận, anh vốn luôn như vậy, khi quay phim thì sẽ không quan tâm đến bất cứ điều gì.
Trợ lý Tiểu Phương đẩy cửa bước vào, cô ấy lần nữa bị Chu Mị làm cho kinh ngạc, nhớ lại lần đầu tiên khi cô ấy gặp Chu Mị. Lúc đó Chu Mị mặc một bộ sườn xám màu hồng nhạt, trên mặt trang điểm tinh xảo, đôi mắt to tròn rất có hồn, lông mi vừa rậm vừa dài. Toàn bộ khuôn mặt chỉ to bằng lòng bàn tay, các đường nét dường như được chạm khắc cẩn thận, mỗi bộ phận đều vừa vặn hoàn hảo.
Trong lúc vô tình nhìn qua, khiến cho người ta không khỏi say mê. Chẳng trách đạo diễn Tôn lại mời cô đi thử vai, với ngoại hình như vậy nếu không gia nhập giới giải trí đúng thật là đáng tiếc.
Hôm nay Chu Mị mặc một chiếc váy dài màu trắng, váy dài đến mắt cá chân, cổ áo không quá rộng, chỉ để lộ ra xương quai xanh. Loại váy kín đáo này tuy không hề sặc sỡ hay gợi cảm, nhưng càng làm nổi bật lên nét thanh thuần của cô.
Tiểu Phương sửng sốt mấy giây mới phản ứng lại, “Chị Mị, thời gian thử vai sắp hết rồi, chị không đi à?”
Cô ấy đã đợi ở bên ngoài rất lâu nhưng không thấy người xuống nên lên đây tìm.
Chu Mị ngước mắt lên, nhẹ nhàng nói, “Không đi.”
Vẻ mặt Tiểu Phương kinh ngạc: “Có chuyện gì vậy?”
Chu Mị: “Hôm nay anh Phó của em trở về.”
Tiểu Phương đã làm trợ lý cho Chu Mị được một năm, gặp qua Phó Châu đúng một lần, Phó ảnh đế thường ngày quá bận rộn, hơn phân nửa thời gian đều ở đoàn phim, lần cuối cùng nghe được tin tức về anh ấy chính là...
Tiểu Phương nhớ lại lời cảnh báo của người đại diện, đem lời nói bên miệng nuốt trở về.
Chu Mị đứng dậy đi tới, “Chuyện chị thay đổi công việc anh Phó không biết, em nhớ đừng nhắc đến trước mặt anh ấy.”
Phó Châu không thích cô bước vào giới giải trí, trước đó có một đoàn làm phim đến tìm cô, vừa lúc bị Phó Châu biết được. Đêm đó, anh đè cô xuống sofa lăn lộn rất lâu, để lại rất nhiều dấu vết, rồi anh bế cô vào phòng tắm, vừa tắm vừa vuốt ve mặt cô nói: “Ngoan, đừng đi.”
Sau khi trải qua sóng tình, cô giống như bông hoa được nước mưa tắm tưới, toát ra một loại khí chất quyến rũ, cô giương đôi con ngươi mờ mịt hỏi: “Tại sao?”
Phó Châu ôm eo cô, áp cô vào tường, ánh mắt nóng rực: “Anh không thích.”
Đúng vậy, nếu anh ấy không thích thì cô không thể.
Khi anh bế cô ra khỏi phòng tắm, cô vòng tay qua cổ anh, đỏ mắt nói: “Em muốn thử.”
Sắc mặt người đàn ông đột nhiên thay đổi, anh đặt cô lên giường, nói: “Tùy em.” rồi đi ra khỏi phòng.
Cô đã quá mệt mỏi nên không thể động đậy, cô vốn định sáng mai sẽ dỗ dành anh. Nhưng không ngờ, ngày hôm sau lúc cô tỉnh dậy, anh đã đi rồi, gọi điện thoại anh cũng không nhận. Sau đó trợ lý trả lời điện thoại, nói rằng có một vai diễn hấp dẫn nên anh đã tham gia vào đoàn phim.
Chu Mị hỏi: “Lần này phải đi bao lâu?”
Trợ lý nói: “Em không biết, còn tùy tình huống.”
Từ đó về sau, một cuộc điện thoại anh cũng không thèm gọi cho cô.
Tiểu Phương không biết ẩn khuất bên trong, nhưng vẫn ngoan ngoãn gật đầu: “Chị Mị, chị yên tâm, em nhất định sẽ không vạ miệng.”
Chu Mị: “Được.”
Sau đó, cô gửi một tin nhắn wechat cho người đại diện, nhắc nhở anh ta cũng đừng lỡ miệng.
Triệu Thừa phớt lờ vấn đề này, chuyển sang chủ đề khác hỏi: “Lần này em lại không đến thử vai à?”
Chu Mị: “Chỉ là, thời gian không cho phép, lần sau em sẽ đến.”
Triệu Thừa và Chu Mị cũng xem như là họ hàng xa, quay quanh vài mối quan hệ thân thích, anh xem cô như em gái, biết điểm mấu chốt của cô nên không làm cô khó xử.
“Bỏ đi.”
Tiếp đó anh ta lại nói, “Lần sau đừng làm như vậy nữa, lãnh đạo của công ty sẽ có ý kiến."
Chu Mị: “Cảm ơn anh Thừa.”
Triệu Thừa: “Chỉ biết dẻo miệng.”
Cả ngày hôm nay, Chu Mị vẫn luôn chờ Phó Châu trở về, nơi nào cũng không đi, cô nhìn ảnh cưới, khóe môi chậm rãi nhếch lên. Đây là bức ảnh duy nhất của cô và Phó Châu, hai người kết hôn trong bí mật, ngoại trừ những người thân thiết nhất thì không ai biết họ đã kết hôn.
Người chủ động cầu hôn trước là Phó Châu, màn cầu hôn không long trọng, nói chính xác hơn thì có phần đơn giản. Ngày hôm ấy là sinh nhật anh, cô đặc biệt đến chúc mừng, hai người đều uống khá nhiều, đột nhiên anh ôm mặt cô, trìu mến nhìn cô, liên tục nói: “Thật đẹp, thật đẹp.”
Cách anh nhìn cô dịu dàng như nước, ánh sáng trong mắt anh y như rằng có thể cắn nuốt con người ta.
Chu Mị chưa bao giờ nhìn thấy dáng vẻ này của Phó Châu, trái tim cô run rẩy kịch liệt, dưới ảnh hưởng của men rượu, cô chủ động hôn anh, khi cô chuẩn bị rút lui, anh đã nhanh tay chế trụ sau gáy cô.
Từ bị động chuyển sang chủ động, Phó Châu đưa cô đến một thế giới khác, anh còn gọi cô là Chu Chu.
Tim Chu Mị đập nhanh.
Đêm đó, họ ngủ cùng nhau, khi tỉnh dậy, cô trốn trong chăn không dám nhìn anh, trước khi cô rời khỏi nhà anh, anh đã nắm lấy tay cô.
“Em muốn kết hôn không?”
Cô sửng sốt vài giây, trong vài giây ngắn ngủi cô đã đưa ra quyết định quan trọng: “Được.”
Ngày hôm đó, trên cột thông tin vợ chồng hiển thị trên chứng minh thư của cô xuất hiện thêm tên một người, người đó tên là Phó Châu, anh là ảnh đế nổi tiếng trong ngành giải trí, có hàng ngàn hàng vạn fan hâm mộ yêu thích anh.
Lúc Tống Vân biết cô và Phó Châu đi lĩnh chứng, cô ấy đã chọc vào trán cô nói không ít lời, “Cậu có biết anh ta có bao nhiêu fan không? Có biết bản thân sẽ bị bao nhiêu cô gái ghen tị không? Cậu chỉ là một người bình thường lại kết hôn với đỉnh lưu, có biết sẽ gây nên hậu quả gì không?”
Tống Vận nhìn dáng vẻ vô dụng của cô, nói: “Cậu không sợ fan của anh ta ăn tươi nuốt sống cậu hả?”
Cô sợ chứ, nhưng cô càng sợ cuộc sống không có Phó Châu.
Khi người ta vui vẻ, họ sẽ luôn xem nhẹ điều gì đó, chẳng hạn như, tại sao Phó Châu lại đột nhiên cầu hôn cô? Anh có thích cô không? Bắt đầu thích cô từ khi nào?
…
Chu Mị đợi từ sáng đến tối, vẫn không chờ được Phó Châu, cô lấy điện thoại ra gọi lại lần nữa, không lâu sau, đầu bên kia truyền đến một giọng nói, là giọng nói của phụ nữ.
“Mị Mị, là chị đây.”
Chu Mị sửng sốt, một lát sau mới hoàn hồn, “Chị, sao lại là chị?”
Giọng nói của Chu Vận có chút suy sụp, “Em tìm A Châu sao? Anh ấy còn đang tắm rửa.”
Đầu óc Chu Mị ong ong, vừa muốn hỏi gì đó thì chuông điện thoại cô lại vang lên: “Em nghe điện thoại trước, lát nữa kêu Phó Châu gọi lại cho em.”
Là bà Chu gọi điện đến, Lưu Lan nói thẳng vào vấn đề: “Chị gái cô ly hôn rồi, hôm nay mới về Liên Thành, tôi không tin tưởng người khác nên nhờ Phó Châu đến đón. Sau khi bọn nó trở về, cô nhớ đừng hỏi nhiều, tinh thần của chị cô không tốt lắm, cô đừng kí©ɧ ŧɧí©ɧ nó…”
Chu Mị và Chu Vận là chị em song sinh, nhưng sức khỏe của Chu Vận từ nhỏ đã không tốt, thường xuyên đau ốm, vì vậy mà ở nhà họ Chu, Chu Vận luôn là tâm điểm chú ý của mọi người, còn Chu Mị, luôn là người bị xem nhẹ.
Tuy nhiên, cô đã quen với việc đó.
“Được, con biết rồi mẹ.” Chu Mị nói.
“Chốc nữa thì chị cô và A Châu về đến nhà, cô chuẩn bị đồ đạc rồi đến đây đi.” Trước khi cúp máy, Lưu Lan nói thêm, “Chị cô thích ăn đồ tráng miệng trên đường Tân Hải, cô nhớ mua một ít.”
Chu Mị: “Được.”
Sau khi cúp điện thoại, tâm trạng của Chu Mị vô cùng không tốt, ngoài buồn bực ra thì còn có thất vọng, Phó Châu và chị gái?
Chuông điện thoại lại vang lên, lần này là Phó Châu, cô vội vàng nghe máy: “Alo.”
Giọng nói lạnh lùng của một người đàn ông vang lên từ đầu bên kia: “Em vừa gọi cho anh phải không?”
Chu Mị mím môi: “Anh... Về rồi à?”
Giọng nói của đối phương không chút gợn sóng, thậm chí không nghe ra được cảm xúc: “Ừm”
“Với chị gái của em?”
Phó Châu tiếp tục ừm một tiếng.
“Bọn anh đang làm gì thế?”
Lời còn chưa kịp hỏi xong, đầu bên kia đã truyền đến âm thanh, tựa như tiếng ly rơi vỡ, theo sau là giọng nói của Phó Châu: “A Vận, đừng cử động.”
Trong giọng nói của anh ẩn chứa sự lo lắng, mà cô chưa từng nghe thấy trước đây.
Giây tiếp theo, điện thoại ngắt máy, âm thanh tút tút phát ra từ bên trong.
Chu Mị nhìn màn hình điện thoại tối sầm, hai hàng lông mày dần nhíu lại. Những kỳ vọng và niềm vui trước đó đã biến mất, trong lòng cô tràn ngập cảm giác mệt mỏi không thể nào diễn tả.
Loại cảm giác này càng trở nên mãnh liệt hơn khi cô nhìn thấy Phó Châu và Chu Vận. Trong bữa ăn, Lưu Lan liên tục gắp rau cho Chu Vận, bảo cô ta ăn nhiều hơn, Phó Châu cũng nhiều lần gắp đồ ăn cho cô ta.
Chu Vận đỏ mắt nói: "A Châu, cảm ơn."
Phó Châu đưa khăn giấy cho cô ta, nhẹ nhàng nói: “Đừng buồn, chăm sóc bản thân thật tốt, có cần gì thì nói với anh.”
Chu Mị lẳng lặng nhìn, cảm thấy bữa tối hôm nay thật khó nuốt, ăn xong cô không ở lại lâu, lấy cớ trong người không khỏe nên về nhà trước.
-
Trong lúc ngủ mơ, Chu Mị cảm giác được dây áo ngủ của mình bị tuột xuống, một bên sườn cổ cảm thấy hơi nóng, như bị ai đó gặm cắn, vừa nóng vừa ngứa, sau đó còn có chút đau nhức.
Cô chậm rãi mở mắt ra, một khuôn mặt cực kỳ điển trai phản chiếu trong đôi mắt ngấn nước của cô. Trên sóng mũi của người đàn ông đeo một cặp kính gọng bạc, ánh sáng chiếu vào tròng kính tạo nên một mảnh gợn sóng, đôi mắt đào hoa mê người, đuôi mắt nhợt nhạt nhếch lên.
Cổ áo mở rộng, để lộ ra xương quai xanh tinh xảo, khi ánh sáng chiếu vào, độ cung càng trở nên sâu và quyến rũ hơn.
Ngón tay anh trắng nõn thon dài với những khớp xương rõ ràng, khi anh nhéo vào eo cô, khiến cô run rẩy một hồi, Chu Mị đứt quãng kêu ra tiếng: “Phó, Phó... Châu.”
Những người thân thiết với Phó Châu đều gọi anh là A Châu, Chu Vận cũng gọi anh là A Châu, Chu Mị cũng từng thử gọi anh là A Châu, nhưng bị anh lạnh lùng cự tuyệt: “Gọi tôi là Phó Châu.”
Sau này, cô xưng hô với anh, vẫn luôn là Phó Châu.
Đầu ngón tay của Phó Châu chạm vào mặt cô, chạy dọc theo gò má cô, dây vai áo buông xuống vừa phải, được mái tóc che đi một nửa, thoắt ẩn thoắt hiện, đây chính là cảnh giới hấp dẫn nhất khiến cho người ta mê muội.
Đôi mắt đào hoa của người đàn ông sáng lên, biểu cảm nhìn cô như nhìn một con mồi, anh dùng đầu ngón tay niết vành tai cô, nhẹ nhàng đảo quanh, “Bộ đồ ngủ này không tồi.”
Anh cong ngón tay, ở bên tai cô chơi xấu.
Chu Mị không ầm ĩ, lúc đầu cô còn tức giận, nhưng khi nhìn thấy anh như vậy, cô đột nhiên mất bình tĩnh, từ trước đến nay cô không có sức miễn dịch đối với anh.
Ngón tay của Phó Châu đặt lên môi cô, ấn nhẹ rồi dò xét đi vào, mơ hồ chạm vào thứ gì đó.
Ướt dầm dề.
Cảm giác thô ráp từ ngón tay đè lên quá rõ ràng, Chu Mị run lên một cái, cô sợ mình phát ra âm thanh, cố sức mím chặt môi. Hai mắt cô ngấn nước, vì đối diện nhau quá lâu nên cô nghiêng đầu tránh đi.
Cổ ngọc trắng nõn rơi vào tầm mắt anh, đuôi mắt đào hoa hơi nhếch lên, Phó Châu nghiêng người thò đầu qua.
“Đúng là không ngoan.”
---------------------------------