Pháo Hôi Thông Phòng Muốn Lật Ngược Thế Cờ

Chương 47: Dù là kiếp trước hay kiếp này đều làm nha hoàn, chút đạo hạnh này vẫn phải có

Trời còn chưa sáng hẳn, trong không khí vẫn còn phảng phất hơi ẩm của sương sớm.

Lúc này chưa tới tháng Năm, lẽ ra không nên lạnh như vậy. Không biết có phải do hoàn cảnh địa phương hay là trời quá sớm, Tiểu Hoa mặc một chiếc áo kép mà vẫn cảm thấy lạnh buốt.

Tiểu Hoa không rõ mình đã đến đây bằng cách nào, cũng chẳng biết mình đang ở đâu. Nàng chỉ nhớ được Tiền Nha Bà giao nàng cho mẹ mìn, rồi ngồi trên xe ngựa suốt ba bốn ngày. Đến một nơi hoàn toàn xa lạ, qua một đêm, nàng lại bị mẹ mìn đưa đi, quanh co bảy tám lần mới tới được chốn này.

Hôm qua khi đến nơi đã khuya, hơn hai mươi tiểu cô nương chen chúc trên một cái giường lớn nghỉ qua đêm. Hôm nay trời còn chưa sáng, đã bị gọi dậy đứng trong sân.

Nàng nương theo ánh sáng mờ mờ quan sát xung quanh. Vì trời còn tối, tầm nhìn chỉ giới hạn ở khu vực gần đó, xa hơn một chút là không thể thấy gì, chỉ nhìn thấy bức tường bao đen ngòm, có vẻ rất cao.

Tiểu Hoa đoán rằng bọn họ đang ở trong một tòa đại viện.

Nhóm của nàng vừa xếp hàng xong thì một nhóm người khác cũng được dẫn tới. Nhìn bộ dạng cũng đều là những cô gái nhỏ mười mấy tuổi, đứng chung với nhóm của nàng.

Sau khi mọi người đứng yên vị, người chỉ huy họ đứng đã biến mất.

Vì không có ai lên tiếng, đám tiểu nha hoàn này ban đầu cũng không dám nhúc nhích, đều đứng im thin thít không dám lên tiếng.

Nhưng theo thời gian trôi qua, vẫn không thấy ai đến. Dần dần, đám người bắt đầu trở nên không yên tĩnh như trước.

Tiểu Hoa vốn hiểu rõ đạo lý nhập gia tùy tục, lại là người mới đến chưa thăm dò rõ tình hình, nếu không có ai lên tiếng thì cứ đứng yên thật thà. Nàng khắc chế cơn run vì lạnh, nhắm mắt lại để tập trung tinh thần.

Dù là kiếp trước hay kiếp này đều làm nha hoàn, chút đạo hạnh này vẫn phải có.

Tiểu Hoa có thể trấn tĩnh như vậy, nhưng một số tiểu nha đầu bên cạnh lại không đứng yên được. Không chỉ vì buổi sáng sớm rét lạnh, mà còn vì cảm thấy có điều gì đó khó hiểu.

Một cô bé mặt tròn cất tiếng trong trẻo: "Hôm nay trời còn chưa sáng, bắt chúng ta đứng ở sân này, rốt cuộc là để làm gì vậy?"

Bên cạnh có vài tiểu nha đầu phụ họa, số còn lại im lặng không lên tiếng.

Dần dần, tiếng bàn tán nổi lên. Có người thì thầm với người đứng cạnh, có kẻ ngó quanh tìm kiếm, lại có người cất cao giọng hỏi có ai không, nhưng chỉ nhận lại sự im lặng.

Thấy quả thực không có ai, hàng ngũ vốn chỉnh tề bắt đầu xáo trộn, vài ba tiểu nha đầu tụm lại bàn tán.

Một cô bé tết tóc đuôi sam đứng bên Tiểu Hoa, hơi nghiêng người lại gần, thì thầm: "Ngươi nói chúng ta đang làm gì ở đây vậy, sao không thấy ai cả? Người vừa gọi chúng ta ra đứng đâu rồi?"

Tiểu Hoa nhắm mắt lại, không biết có nên nói chuyện hay không. Vốn không thân quen, nghĩ đi nghĩ lại nàng vẫn không mở miệng.

Cô bé kia định nói gì thêm thì bên cạnh vang lên tiếng cười khẩy.

Đó là một cô gái cao gầy xinh đẹp, trông chừng 13-14 tuổi, khuôn mặt trái xoan với đôi mắt hình phượng, dáng vẻ rất xuất sắc. Chỉ có điều giữa đôi mày là một tia khinh thường và kiêu ngạo, khiến nàng trông có vẻ khó gần.

"Ngươi tưởng người khác đều ngốc như ngươi sao, tình hình ra sao còn chưa rõ đã hỏi đông hỏi tây om sòm, biết đâu có người đang lén quan sát trong bóng tối."

Giọng tiểu cô nương đến mức chỉ vài người xung quanh nghe thấy. Nói xong, nàng khinh thường dời ánh mắt đi, cúi đầu đứng thẳng. Xem ra cô nương này cũng khá hiểu quy củ, biết lúc này không phải lúc để lộn xộn.

Cô bé tết tóc đuôi sam lập tức đỏ mặt, muốn nói gì đó nhưng không nói được, chỉ đành ủ rũ cúi mắt xuống.

Trời dần sáng, trong sân càng lúc càng ồn ào, tiếng xì xào bàn tán vang lên khắp nơi.

Đột nhiên có tiếng ho khẽ vang lên, lúc này đám tiểu nha đầu mới phát hiện không biết từ lúc nào đã có một phụ nữ trung niên trông như quản sự cùng vài nha hoàn đứng trên bậc thang, ánh mắt sắc lẻm nhìn xuống dưới, thần sắc rất nghiêm nghị.

Phía dưới lập tức im bặt.

Người phụ nữ trung niên có vẻ là quản sự không nói gì thêm, chỉ điểm mười mấy tiểu nha đầu bước ra. Ban đầu mọi người còn không hiểu, nhưng dần dần nhận ra những người bị gọi tên đều là những kẻ vừa nãy lớn tiếng ồn ào nhất.

Tình hình như vậy khiến đám tiểu nha đầu còn lại đều im thin thít đứng nghiêm trang, sợ bà quản sự kia sẽ điểm tên mình.