Chính phòng đông gian.
Tứ thiếu phu nhân Kiều Thị nghe xong tiểu nha đầu bẩm báo, tức giận đến mức nắm chặt khăn tay.
Trần Mụ Mụ đứng ở một bên, nhét cho tiểu nha đầu một nắm bạc vụn, rồi đuổi nàng đi.
"Trần Mụ Mụ, ngươi xem ta lại gả cho một người như vậy, chẳng những đem canh bổ ta nấu cho hạ nhân ăn, mà giữa ban ngày ban mặt còn ở trong phòng dan díu với bọn nha hoàn." Kiều Thị thét lớn, giơ tay hất cái bát trà xuống đất.
Trần Mụ Mụ sai Xuân Đào đi canh cửa, rồi mới quay lại trấn an Kiều Thị.
"Phu nhân của ta ơi, nàng hãy nhỏ giọng một chút. Nơi này khác với trông phủ chúng ta, ngàn vạn lần đừng để người khác nghe thấy, sẽ khiến thiếu gia phiền lòng đấy."
Kiều Thị tức giận đến đỏ mặt, không kìm được để nước mắt rơi.
"Tại sao ta lại khổ mệnh đến vậy, nhan sắc không đẹp đâu phải lỗi của ta. Chê ta xấu xí, vậy lúc trước sao lại đến nhà ta cầu hôn? Vào cửa rồi, ngay đêm tân hôn đã gây sự với ta, cả phủ đều biết, ném thể diện của ta xuống đất rồi còn giẫm đạp lên nữa..."
Không ai muốn chồng mình chê bai mình xấu xí, Kiều Thị cũng vậy. Nhưng dung mạo vốn do trời sinh, đâu phải người tài giỏi đến mấy cũng có thể thay đổi được. Kiều Thị ngoài việc tự giận mình rồi lại giận Tứ thiếu gia, cũng chẳng còn cách nào khác.
Kiều Thị là con gái ruột của Thượng thư bộ Lại, từ nhỏ được cha mẹ cưng chiều, trong nhà hạ nhân cũng nâng niu. Lớn như vậy, lần duy nhất bị nhục chính là cuộc hôn nhân này, gả đến đây trượng phu không thích, hạ nhân càng xem thường.
Nghĩ đến cuộc sống từ khi thành thân đến nay, Kiều Thị chỉ thấy lòng đầy chua xót, nước mắt càng tuôn rơi không ngừng.
Trần Mụ Mụ bước đến, vừa lau nước mắt cho Kiều Thị, vừa an ủi nàng.
"Tiểu thư của ta ơi, đừng khóc nữa, khóc nhiều mắt sẽ sưng lên mất..."
Trần Mụ Mụ là ma ma của Kiều Thị, lại là ma ma theo hồi môn, nên tình cảm giữa hai người tất nhiên khác thường. Trần Mụ Mụ gần như xem Kiều Thị như thân nữ nhi của mình, thấy tiểu thư nhà mình đau khổ như vậy, trong lòng bà cũng rất khó chịu. Không chỉ Kiều Thị bất lực, mà ngay cả bà cũng chẳng biết làm sao. Bà đâu thể đè ép thiếu gia vào phòng tiểu thư, ngăn cản chàng thân cận với các nha hoàn được, huống chi chuyện này cũng có phần lỗi của họ.
Nhắc đến đây lại nói chuyện xưa.
Kiều Thị ngay đêm tân hôn đã bị phu quân ghét bỏ, Tứ thiếu gia thậm chí cũng chưa động đông, mà trực tiếp dọn sang thư phòng. Kiều Thị nhẫn nhịn, đến ngày về nhà mẹ đẻ mới tố khổ, lúc này người nhà mới nói cho nàng biết nguyên do.
Thì ra là để thành hôn nhân này, phụ mẫu của Kiều Thị đã làm giả bức họa của nữ nhi, còn tìm người nói tốt. Phu nhân Cẩm Dương Hầu không tra xét kỹ, lại vì cha mẹ Kiều Thị ít khi đưa nữ nhi ra ngoài, nên bên ngoài hầu như không có lời đồn về dung mạo và vóc dáng của Kiều Thị, bà cũng không hề nghi ngờ.
Thật ra nói cho cùng, Kiều Thị không xấu, mặt tròn nhỏ, mắt phượng đơn, chỉ là dáng người hơi mũm mĩm, lại sinh cái cổ ngắn, trông cả người có vẻ chắc nịch. Chỉ vì Nguyễn Tư Nghĩa từ nhỏ đã ưa thích sắc đẹp, nha hoàn bên cạnh đều xinh đẹp như hoa, nên làm sao chịu được khi cưới về một chính thê vụng về như lợn.
Vén khăn voan lên, Nguyễn Tư Nghĩa hoàn toàn thất vọng, chán ghét đến mức muốn xoay người bỏ đi. Kiều Thị hoảng sợ túm lấy chàng, hai người mới gây gổ, kết quả là cả phủ đều biết chuyện.
Thấy con gái không chịu đối xử tốt với chàng rể, cha mẹ Kiều Thị cũng rất bực bội. Họ nhận ra rằng gia đình mình trước đây đã có sai lầm, nên khuyên Kiều Thị hãy trở về và cố gắng làm lấy lòng trượng phu.
Họ bảo: "Nam nhân ấy mà, thời gian dài rồi sẽ tốt thôi. Nếu con làm cho chồng vui vẻ, rồi khi mang thai và sinh được nhi tử, cuộc sống sau này sẽ tốt đẹp hơn nhiều. Nam nhân thích sắc đẹp, nên con có thể cho phép chàng nạp thêm hai thϊếp thất có nhan sắc, dù sao họ cũng không thể vượt qua được địa vị chính thê. Trong giới nhà giàu, nhà nào mà chính thê chẳng phải như vậy, cưới vợ hiền đức làm chính thê, nạp thϊếp đẹp làm thứ thϊếp, cuộc sống vẫn tốt đẹp cả thôi."
Kiều Thị biết cha mẹ nói rất đúng và cũng vì muốn tốt cho nàng. Trong lòng nàng cũng hiểu rằng đã thành thân rồi, dù có bị phu quân chán ghét, nàng cũng chỉ có thể chấp nhận số phận. Nỗi đau khổ trong lòng nàng thì không cần phải nói đến.