"Tiểu Hoa à, mấy hôm nay thế nào? Lão bà tử nghe mấy đứa tiểu nha đầu xì xào là Bích Diên với Thúy Lan cãi nhau một trận dữ dội, suýt xé rách mặt nhau, không liên lụy đến con chứ?"
Tiểu Hoa lắc đầu, cười ranh mãnh:
"Trước khi họ cãi nhau, cháu thấy không ổn nên chạy mất. Đợi họ cãi xong cháu mới quay lại."
Vương bà tử yên tâm, cười nói: "Con bé này đúng là tinh quái, làm vậy là đúng đấy. Ba người họ là gia sinh tử (những đứa trẻ do nô ɭệ sinh ra), nếu con không có cái tâm đó thì không cần trộn vào, tránh xa một chút là tốt nhất."
Quen với Tiểu Hoa rồi, Vương bà tử cũng biết nàng không có ý định tiến thân, chỉ là vì hoàn cảnh mà bất đắc dĩ, lại đang ở vị trí nhạy cảm như vậy.
Vương bà tử già cả không có con cháu, thường ngày chỉ có Tiểu Hoa trò chuyện cùng, nên xem nàng như cháu gái, không khỏi lo lắng trong lòng. Trước kia luôn giữ thái độ không thấy không nghe không quản chuyện, giờ có điều lo nên bà cũng dựng tai lên nghe ngóng.
Trong tiểu thiên viện này ra vào nhiều nha hoàn, khó tránh khỏi lỡ miệng. Mọi người lại biết Vương bà tử chỉ là bà góa già, ngày thường không giao du với ai nên cũng không đề phòng, thực sự để bà nghe được không ít tin tức nhỏ.
Vương bà tử lại đùa vài câu với Tiểu Hoa, rồi mới ghé tai nàng nói nhỏ: "Bên chính phòng, Tứ thiếu phu nhân ném vỡ mấy cái chén, chắc là hết kiên nhẫn rồi."
Tiểu Hoa nghe xong lặng lẽ nắm tay Vương bà tử, ý là nàng đã hiểu.
Kiếp trước cũng vào khoảng thời gian này, Kiều thị đã ngồi không yên. Không biết chuyện xưa kiếp trước có tái diễn trong kiếp này không. Nhưng Tiểu Hoa nghĩ, nàng luôn giữ thái độ thấp, cũng không đắc tội ai, hẳn là không liên lụy đến mình.
Lại trò chuyện vài câu, một già một trẻ vui vẻ bắt đầu ăn bánh. Những nha hoàn và bà tử đi qua bếp nhỏ đều khinh thường nhìn hai người.
Thực ra, người bị khinh thường nhất vẫn là Tiểu Hoa. Hiện tại trong toàn bộ Cẩm Tú Viện, ai mà không biết nàng là kẻ không có tiền đồ, chiếm giữ vị trí đại nha hoàn mà chẳng bao giờ làm "chính sự".
Điều kỳ quặc nhất là, không ít tiểu nha đầu tìm cách hãm hại nàng bằng cách mách lẻo với ba đại nha hoàn kia, tố cáo đủ thứ chuyện xấu của Tiểu Hoa. Vậy mà những đại nha hoàn vốn thích ra oai với người khác, lúc này lại ngồi im không nói một lời. Nếu ai còn chưa từ bỏ ý định, họ sẽ mắng cho một trận.
Sau này mọi người mới hiểu ra. Hiện tại ba đại nha hoàn đang tranh giành quyết liệt, có một đại nha hoàn không dính dáng gì và không gây phiền phức đang chiếm một vị trí cũng chẳng phải điều gì đáng ngại. Nghe lời xúi giục của các ngươi mà đổi người khác lên, chẳng phải lại thêm một đối thủ cho chính mình sao? Chỉ có kẻ đầu óc bị kẹt cửa mới làm như vậy!
Dần dần, không ai còn dám trêu chọc Tiểu Hoa nữa, biết nàng được ba đại nha hoàn kia che chở. Cuộc sống của Tiểu Hoa càng ngày càng như cá gặp nước, tốt hơn trước đây không biết bao nhiêu lần.
****
Tháng tư trời đã ấm áp.
Mọi người cởϊ áσ bông mỏng thay bằng áo kép. Cẩm Tú Viện trăm hoa đua nở, rực rỡ muôn màu. Tứ thiếu gia yêu hoa, nên trong Cẩm Tú Viện trồng rất nhiều hoa cỏ, mỗi ngày đều có thợ làm vườn đến chăm sóc.
Hôm đó, Tiểu Hoa dẫn mấy nha hoàn hạng hai bày bàn ăn, chợt có tiểu nha đầu đến báo Xuân Đào - nha hoàn bên cạnh Tứ thiếu phu nhân tới.
Tứ thiếu gia vừa thay xiêm y từ trong phòng bước ra. Tuy trong lòng chàng không ưa Kiều thị, nhưng mấy ngày nay nàng ta vẫn an phận, nên chàng không muốn làm mất mặt nàng trước mặt người hầu, bèn cho phép Xuân Đào vào.
Xuân Đào bưng khay bước vào, trên khay đặt một chén sứ trắng nhỏ.
"Thưa thiếu gia, thiếu phu nhân nói ngài đọc sách mệt mỏi, nên đích thân nấu một chén canh bổ, sai nô tỳ mang đến cho ngài."
Xuân Đào là nha hoàn theo hồi môn của Kiều thị, dáng người thấp bé tròn trịa, mũi nhỏ mắt nhỏ. Kiều thị bản thân không xinh đẹp, nên nha hoàn bên cạnh cũng toàn dung mạo bình thường.
Tiểu Hoa biết rõ về Xuân Đào. Kiếp trước, cô ta là trợ thủ đắc lực của Kiều thị. Tuy dung mạo bình thường nhưng thủ đoạn và tâm cơ không kém. Đến tuổi cũng không lấy chồng mà một lòng một dạ hầu hạ bên Kiều thị. Đến khi Tiểu Hoa chết, Xuân Đào đã là quản sự của Cẩm Tú Viện.
Kiều thị đây là đang tỏ ý tốt với chàng ư?
Chợt nhớ đến vẻ mặt vụng về như heo của Kiều thị, Tứ thiếu gia lập tức thấy mất khẩu vị.