Sau Khi Ta Chết, Sư Tỷ Vì Ta Mà Nhập Ma Rồi

Chương 5: Chỉ là một kiếp người thoáng qua

Ta cứng người, trải qua hai kiếp ở nhân gian, ta biết Mộ Âm Cốc là thế gia tu tiên lớn nhất, thậm chí còn có sức ảnh hưởng tới triều đình, bởi vì ngay từ kiếp đầu tiên ta đã có nghe qua rồi.

Nói không chừng, mấy năm nay có người ở trong tiên môn vượt qua lôi trì đều đến từ Mộ Âm Cốc.

Nhưng giờ nhìn đống tàn tích nơi đây, ta lắp bắp đến không nên lời.

"Tiểu Lâu tỷ tỷ, là bọn họ hại chết tỷ."

"Cho dù Sơ Dung không lửa thiêu nơi này. Có một ngày, ta cũng sẽ gϊếŧ sạch toàn bộ người trong tiên môn.”

"Trả thù cho tỷ."

Lúc Kình Xà nói những lời này, con ngươi màu vàng nhạt không còn chút độ ấm, rét lạnh đến cực điểm.

Ta không quen nhìn thấy nó như vậy, rất xa lạ.

Nhưng lại không biết nên nói gì.

Giang Tiểu Lâu núi Mộ Âm, tiểu đệ tử của Hà Hằng chân nhân, thật sự đã chết vào ba mươi năm trước.

Tàn hồn đang đứng ở đây… thật chất không còn là nàng ấy nữa.

Sau khi tỉnh lại, ta thường xuyên tự nói với mình, Giang Tiểu Lâu chỉ là một kiếp người thoáng qua của ta, không cần quá cố chấp được mất.

Nhưng nói thế nào, nàng ấy cũng đã từng tồn tại, sinh động rõ ràng trong trí nhớ của rất nhiều người.

Đối với Kình Xà, ta càng không thể đứng trên lập trường của bất kỳ ai để khuyên nó đừng oán hận những người đó, bởi vì như vậy, sẽ không công bằng với Giang Tiểu Lâu đã mất.

"Rắn nhỏ, ngươi xem, ta sống lại rồi, đừng buồn nữa.”

Ta chỉ có thể an ủi nó như vậy, sau đó xoay một vòng cho nó xem, khoảnh khắc giống như quay lại lễ hội nguyên tiêu năm đó.

Chỉ khác, người đứng bên cạnh ta hiện giờ không phải Sơ Dung.

Kình Xà nhìn ta đến ngẩn người, vốn trên môi đang mang ý cười không hiểu vì sao ánh mắt lại chợt lạnh.

Lưng ta va trúng một người, vòng eo liền bị người đó ôm chặt.

"Sơ Dung! Không được chạm vào tỷ ấy!”

Kình Xà không nói hai lời lập tức trở lại nguyên hình, lần này bộ dáng hắc xà của nó còn to lớn và hung mãnh hơn nhiều.

Đầu óc ta lúc đó chậm chạp đến mức đáng thương, vừa quay người lại nhìn thấy Sơ Dung đã đơ ra.

Gần như quên cả phản ứng.

Kình Xà chỉ công không thủ, Sơ Dung ngược lại rất bình tĩnh, nhưng khi đuôi của Kình Xà quấn lấy tay ta muốn kéo đi, nó lại ngừng một chút, như do dự.

Sơ Dung nhân lúc ấy xuất ra một đạo hàn quang đánh nó văng ra xa.

Lần này ta rốt cuộc cũng kịp phản ứng, vội vàng chắn trước người Kình Xà, ngăn Sơ Dung lại.

Ta ra hiệu cho Kình Xà mau chạy nhưng nó chỉ cắn chặt răng nhìn ta mà không nhúc nhích, cuối cùng ta phải đạp mạnh lên đuôi nó một cái, nói nó còn không đi sau này cũng đừng tới tìm ta nữa thì nó mới không tình nguyện mà ôm ngực biến mất.

Kình Xà đi rồi, nhưng áp lực của ta vẫn không giảm bớt.

Ta nhìn gương mặt vẫn không thay đổi quá nhiều của Sơ Dung, nhưng cổ họng lại như bị ai đó bóp nghẹn, một câu cũng không nói rõ được.

Ta nghĩ nếu bây giờ ta mà có cảm giác chắc chắn phải hét ầm lên vì đau.

Nhưng vì ta không có cảm giác đau, nên mặc kệ cổ tay sắp bị Sơ Dung siết gãy, ta cũng chỉ chăm chú nhìn y.

Giống như nhìn thế nào cũng không đủ.

Hẳn là do ảnh hưởng tình cảm từ kiếp này Giang Tiểu Lâu để lại, nên khi nhìn mái tóc đen bóng ngày nào giờ đây lại bạc trắng ta mới cảm thấy khó thở như vậy.

Bên mắt phải của Sơ Dung đỏ rực, tơ máu len lỏi ra cả tròng trắng, nhìn rất đáng sợ.

Nhưng ta lại không sợ mà chỉ cảm thấy đau lòng.

Cả Lão Đầu Tử và Quỷ Y đều không nói với ta sau khi ta chết Sơ Dung rốt cuộc đã điên thế nào, nên ta chỉ biết là y đã nhập ma.

Chỉ là không ngờ, y sẽ biến thành bộ dạng thế này.