Sau Khi Ta Chết, Sư Tỷ Vì Ta Mà Nhập Ma Rồi

Chương 4: Lừa gạt con nít

"Gọi thì gọi, đừng có lợi dụng!”

Kình Xà lập tức đỏ mặt, buông ta ra, ta thở dài, ra vẻ người lớn, vỗ vỗ lên đầu nó giống như lúc trước.

"Ráng tu luyện cho tốt, đừng có tâm ma, ngươi cứ theo cái đà này rất có tương lai, nói không chừng còn có thể đắc đạo thành tiên.”

Kình Xà lập tức lắc đầu: "Không, ta vẫn luôn ở đây tìm kiếm tàn hồn của tỷ, ta không cần thành tiên.”

Sự cố chấp trong mắt Kình Xà làm ta hơi kinh ngạc, đang tính hỏi chẳng lẽ trong ba mươi năm nay, nó luôn đi tìm hồn của ta thì tiếng động xung quanh bỗng làm ta giật bắn.

Kình Xà lập tức kéo ta ra phía sau bảo vệ.

Ta không từ chối, với bộ dáng sức gọng gãy chìa của ta hiện tại thì vẫn là đừng nên cậy mạnh thì hơn, vì thế ta ngoan ngoãn trốn sau lưng nó.

Kẻ đến không chỉ có một người, nhưng vì không có thân xác huyết nhục, nên ta hoàn toàn không cảm nhận được khí tức của đối phương, càng không biết bọn họ là yêu vật hay là người tu tiên.

"Kình Xà, người sau lưng ngươi là ai?”

Giọng nói này, hình như cũng hơi quen.

Lúc ta đang tính thò đầu ra nhìn thì Kình Xà đã che mắt ta lại.

Xung quanh nhanh chóng trở nên gió bụi mịt mù, cuối cùng ta chỉ nghe thấy Kình Xà nhỏ giọng nói bên tai: "Tiểu Lâu tỷ tỷ, ta đưa tỷ đi, lần này ta sẽ không để những kẻ đó hại tỷ nữa.”

Hả?

Khoan, khoan đã.

Ta còn chưa kịp ngăn cản thì cảnh vật xung quanh đã thay đổi.

May mà ta vẫn còn kịp nhìn thấy sắc mặt kinh ngạc đến há hốc mồm của Tất Phương Điểu.

Tất Phương Điểu là thần thú quy phục Sơ Dung, nếu Sơ Dung nhập ma nó nhất định cũng sẽ đi theo chủ nhân của mình.

Đáng tiếc ta còn chưa kịp vui mừng vì gặp được Tất Phương Điểu thì đã bị Kình Xà đưa đi đâu chẳng biết, ta còn bất tỉnh nữa.

Đến khi tỉnh lại, ta thấy sắc mặt Kình Xà rất kém, trắng đến mức không còn chút máu, mắt nó đỏ ngầu nhìn ta.

À không, nhìn cánh tay ta.

Cúi mắt nhìn theo, liền hiểu ra.

"Tiểu Lâu tỷ tỷ, ta xin lỗi, ta… ta dùng sức mạnh quá…”

Ta cười dài, dùng tay còn lại cầm cánh tay đã bị đứt quơ quơ trước mặt nó, vui vẻ nói: "Không sao, không sao, hơi lỏng một chút thôi, gắn lại là xài tiếp được ấy mà."

Kình Xà vẫn đỏ mắt nhìn ta, nhìn đến khi ta nối tay lại nó mới nhận ra thân xác hiện giờ của ta không phải thân xác huyết nhục.

"Tiểu Lâu tỷ tỷ…”

Không đợi nó hỏi ra miệng, ta đã giải thích luôn.

Ta nói sau khi bị đánh chết hồn ta phiêu đảng khắp nơi, may mắn gặp một được vị cao nhân, ông ta thương xót ta chết trẻ nên giúp ta gom hồn ta lại, còn lấy thân củ sen cho ta làm lại xác người, tiếp tục dương thọ ở nhân gian.

Cái lời nói dối này... đầy lỗ hỏng.

Tạm không nói ta bị đánh đến mức ba hồn không thấy bảy vía thì nếu ở nhân gian thật sự có cao nhân như vậy nhất định sẽ đảo lộn trật tự luân hồi. Chưa kể, Quỷ sai bắt hồn ở Địa phủ cũng không phải ăn không ngồi rồi.

Nhưng mà Kình Xà nghe ta nói xong lại rất tin tưởng, nước mắt lưng tròng nhìn ta.

Ta thở dài, có cảm giác giống như mình đang lừa gạt con nít vậy.

Nhưng chịu thôi, không thể nói thật được.

“Mà nói gì thì nói, ngươi đưa ta đi đâu vậy?” Ta nhìn xung quanh đình viện mình đang ngồi, chỗ thì cháy đen, chỗ thì mọc cỏ dại, thi thoảng còn có nước nhỏ xuống thì không khỏi nhăn mặt.

"Bình thường ngươi toàn sống bê tha thế này à, phải nghiêm túc tìm một chỗ an thân chứ, xem đi, nơi này còn tệ hơn cả miếu hoang nữa.”

Cho chó cũng không thèm ở.

Ta lầm bầm lẩm bẩm một hồi vẫn không nghe thấy Kình Xà đáp lại thì quay đầu lại nhìn nó, khó hiểu hỏi: "Sao vậy?”

"Tỷ không nhận ra nơi này?”

Ta lắc đầu, không phải trí nhớ ta tệ mà là nơi này thật sự quá hoang phế.

Kình Xà bỗng dưng cười lạnh, từng bước đến gần ta, nhả ra từng chữ:

"Mộ Âm Cốc.”