Cớ Gì Bệ Hạ Lại Mưu Phản?

Chương 4

Vì vậy sau khi Thiệu Dịch nói xong, toàn bộ triều đình chỉ có Kim Ngô tướng quân, người vừa bị quan Lễ bộ công kích con gái mình đức tài không đủ, là mặt mày đen sì, ẩn ý không thiện cảm nhìn Thiệu Dịch, nhưng lại cố gắng nén xuống.

"Chư vị ái khanh có phải không có ý kiến gì với suy nghĩ của trẫm?" Thiệu Dịch rất hòa nhã hỏi chúng triều thần.

"Thiện!" Chúng triều thần đồng thanh hưởng ứng.

Lúc này, toàn bộ triều đường gần như tràn ngập niềm vui, chỉ có hệ thống biết rõ ký chủ của mình kỳ quặc đến mức nào mới cảm thấy không ổn lắm, hỏi Thiệu Dịch: [Cậu định làm gì?]

[Làm nhiệm vụ chứ gì, chẳng phải nói là phải gây chuyện sao?] Thiệu Dịch cười hì hì trong lòng.

Hệ thống còn chưa kịp hỏi đây là đang gây chuyện gì, thì đã nghe ký chủ của mình mở miệng, mỉm cười nói với chúng triều thần: "Vậy mọi người hãy đưa ra một chương trình cụ thể đi. Ba vị phi tần trong hậu cung của trẫm, cùng với các quý nữ đức tài vẹn toàn do chư vị ái khanh đề cử, tiếp theo sẽ đảm nhiệm những chức vụ gì trong triều đình."

Hệ thống nghe xong lời này cũng ngẩn ra: [Hử?]

Mà chúng triều thần dưới điện càng nghi hoặc nhìn về phía Thiệu Dịch, dù là những võ quan trước đó tỏ vẻ không liên quan đến mình cũng kinh ngạc ngẩng đầu lên nhìn Thiệu Dịch.

“Ý của Hoàng thượng là gì?” Chúng triều thần cảm thấy mình nghe nhầm, hoang mang xen lẫn kinh ngạc mà hỏi Thiệu Dịch.

“Tất nhiên là chuyện nhập triều của họ.” Thiệu Dịch rất đỗi tự nhiên vung tay hô, “Như các ái khanh đã nói, bên cạnh thiên tử tất nhiên không thể là phàm nữ, bàn về tài đức trong thiên hạ này còn ai có thể sánh được với các ái khanh? Trẫm muốn những nữ tử đủ đức đủ tài, dĩ nhiên phải là những người có thể đứng trên triều đường này giống như các ái khanh rồi!”

[Mi xem đi hệ thống! Ta gây chuyện lớn chưa!!] Thiệu Dịch tự tin vô cùng, [Muốn thiên hạ lật đổ ta chẳng phải dễ như trở bàn tay sao! Gϊếŧ người làm gì, ta chỉ cần giơ cao tấm lòng son cũng có thể làm xong chuyện này!]

Hệ thống hoàn toàn không biết nên nói gì, nó cảm thấy ký chủ của mình thực ra nghĩ không quang minh lắm, tám đến chín phần là vì là để giải tán hậu cung của mình, tránh cảm giác cắn rứt lương tâm.

Tuy nhiên việc gây chuyện để mất nước này vẫn phù hợp với mục đích cuối cùng, nên hệ thống tất nhiên không thấy có gì không ổn. Chỉ là nó mơ hồ cảm thấy có có chỗ nào đó không đúng, nhưng bản thân không thể suy đoán ra điều gì, theo dữ liệu nó có thì trong xã hội phong kiến trọng nam khinh nữ này việc trao quyền cho nữ giới thực sự là một chuyện làm nhiễu loạn triều cương, hoàn toàn là không muốn sống nữa.

Vì vậy hệ thống cảm thấy kỳ lạ bèn chọc chọc ý chí thế giới, một ý chí thế giới không thể ngủ được nằm như con cá mặn chẳng buồn quan tâm gì đến sự quấy rầy của hệ thống.

Không nhận được phản hồi từ ý chí thế giới, hệ thống vận hành chương trình phân tích của mình.

Chắc đây là ý không có vấn đề gì.

Vì vậy hệ thống dừng lại trong chốc lát, ngay sau đó mạnh mẽ cổ vũ Thiệu Dịch: [Đúng, ký chủ, cậu siêu đỉnh!]

Chỉ là lúc này cái có thể hết lời khen ngợi Thiệu Dịch chỉ có hệ thống, còn chúng triều thần đúng là đã hết hồn, không ít những bậc lão thần trông như sắp bị Thiệu Dịch làm cho tức ngất, vô số triều thần đồng thanh hô lớn: “Hoàng thượng, chuyện này vạn vạn không thể!” Đây thực sự đúng là cả triều văn võ đều đang phản đối, ngay cả Kim Ngô tướng quân vừa nãy mặt đầy bất mãn cũng vậy.

“Có gì không thể?” Thiệu Dịch vờ vĩnh khó hiểu hỏi.

Lễ bộ đại thần lập tức bắt đầu thao thao bất tuyệt, lải nhải nói suốt nửa tiếng không ngừng, đại ý là từ xưa đến nay không có lý gì nữ tử làm quan, việc này làm loạn triều cương, tuyệt đối không thể làm như vậy.

Lúc đầu Thiệu Dịch còn nghe ngóng, sau đó nghe người ta nói một tràng dài toàn là ý tương tự, nhưng vẫn chưa xong, Thiệu Dịch cảm thấy hơi mệt, cảm thấy hoá ra lãnh đạo nói nhiều cũng là chuyện từ xưa đến nay.

Những lời phản đối này ngoài dự đoán của Thiệu Dịch, trong nửa tháng dưỡng bệnh trước đó hắn đã tìm hiểu về tình hình hiện tại của triều Đại Thiệu, địa vị của nữ giới tương tự như thời Hán Đường, thực ra chưa có quá nhiều vấn đề lễ giáo phong kiến. Nhưng muốn động đến miếng bánh này, chúng triều thần không thể chấp nhận là chuyện quá đỗi bình thường.

Nhưng ai rảnh quan tâm?

Thiệu Dịch nói với hệ thống, [Thống tử, đã đến lúc phát huy chức năng của mi rồi.]

[Chức năng gì?] Hệ thống hoang mang.

[Cho ta xem "Tom và Jerry".] Thiệu Dịch nói.

Lễ bộ đại thần vừa dứt lời, các đại thần khác lập tức tiếp lời, cũng dẫn chứng kinh điển nói những câu như "gà mái gáy sáng là điềm xấu", từng người từng người hùng hồn bày tỏ sự bất mãn của mình.