Cáo Nhỏ Xinh Đẹp Và Gấu Ngốc Lạnh Lùng

Chương 17. Bị đàm tiếu xem thường

Cảnh tượng Mặc Uyển Ninh khuôn mặt lạnh lùng không chút cảm xúc cầm chiếc đèn ngủ bị bể lởm chởm từ trong khách sạn đi ra khiến không ít người giật mình sợ hãi.

Bàn tay do nắm phải mảnh thuỷ tinh bị bể nên cứ cách một đoạn nơi cô đi qua lại thấy một giọt máu đỏ thẫm rơi trên sàn nhà sáng bóng.

Bỏ qua ánh mắt săm soi chỉ trỏ của mọi người, ra tới cửa khách sạn Mặc Uyển Ninh liền vứt bỏ chiếc đèn ngủ bị bể vào thùng rác sau đó nhanh chóng bắt một chiếc taxi gần đấy, tới khi xe chạy được một đoạn cô mới thả lỏng người thở phào một hơi.

"Cô gái, có cần đi bệnh viện không?"

Người tài xế trung niên nhìn qua gương chiếu hậu thấy gương mặt nhợt nhạt trắng bệch cùng bàn tay vẫn còn đang chảy máu của cô thì quan tâm hỏi.

"Chú biết gần đây có phòng khám nào không? Chú chở cháu tới đó cũng được, vết thương nhỏ chỉ cần băng bó là không sao nữa."

Nói xong, cả người Mặc Uyển Ninh vô lực ngồi lọt thỏm ở ghế sau, ánh mắt thất thần nhìn qua bàn tay đầy máu sau đó liền ngước mặt nhìn ra bên ngoài cửa xe.

Những toà nhà cao tầng, những con đường đông đúc, dòng xe cộ nhộn nhịp...Ở nơi thành thị xa hoa, khi màn đêm buông xuống, dường như những thứ này càng trở nên quyến rũ lạ thường.

Khi quyết định đến thành phố T học tập rồi ở lại làm việc, cô cũng đã từng mơ ước đến một cuộc sống tươi đẹp hạnh phúc. Có một căn nhà nhỏ, có một người yêu thương mình, có những đứa con đáng yêu, có một gia đình trọn vẹn...và quan trọng là nơi này có người đàn ông tên Triệu Khải Trạch.

Cô ngốc nghếch, ảo tưởng lắm có phải không?

Người ta có khi còn không biết cô là ai, không biết đến sự tồn tại của cô trên cuộc sống này thế mà cô cứ mãi thích thầm anh lâu như vậy.

Thật sự cô cũng không dám ôm mộng xa vời, người đàn ông ưu tú, xuất sắc như Triệu Khải Trạch cô làm sao có thể với tới được chứ? Cô chỉ nghĩ đơn giản là được sống chung cùng một thành phố với anh, được hít thở cùng bầu không khí với anh, nếu có thể may mắn vô tình nhìn thấy anh trên đường là cô đã cảm thấy rất mãn nguyện rồi.

Suốt những năm qua quả thật cô đã rất chăm chỉ học hỏi, nỗ lực làm việc, tận tâm cống hiến. Mỗi khi gặp chuyện không vui hay bị đối xử bất công cô cũng chỉ biết tự an ủi chính mình, dựa vào bản thân cố gắng vượt qua.

Nghĩ tới đây, nước mắt bất giác lăn dài xuống hai bên má, cánh môi nhợt nhạt nở một nụ cười cô đơn chua xót, cảm giác đắng chát bao trùm khắp cổ họng. Bản thân yếu thế không có người chống lưng lại sống lủi thủi một thân một mình như cô làm thế nào có thể chống lại được những kẻ ỷ vào địa vị quyền thế đi bức ép người khác chứ?

Qua đêm nay, cuộc sống của cô có lẽ sẽ không thể yên bình được nữa...

----

Sáng hôm sau,

"Uyển Ninh, trưởng phòng Tống bên phòng quan hệ khách hàng mới qua tìm cô đó. Chị ấy nói khi nào cô tới thì qua phòng gặp chị ấy gấp. Hình như là chuyện quan trọng, trông mặt mũi chị ấy hung dữ lắm!"

Mặc Uyển Ninh vừa bước vào văn phòng thì đã Thẩm Lạc, đồng nghiệp làm chung phòng với cô mang theo vẻ mặt tò mò chuyển lời lại.

Mấy chuyện thị phi nơi công sở có ai mà không hứng thú hóng hớt, nhất là thái độ của trưởng phòng Tống khi tới tìm Mục Uyển Ninh cứ như vợ cả đi đánh ghen tiểu tam, khí thế vô cùng hùng hổ.

"Vậy tôi qua phòng trưởng phòng Tống một lát, nếu có ai hỏi thì cô nói lại giúp tôi nhé."

Trốn tránh không thể giải quyết được vấn đề, trước khi đi làm, cô đã sớm chuẩn bị tinh thần để đối mặt với Tống Hoài Sơ. Dựa vào thái độ của chị ta ngày hôm qua, cô có thể dễ dàng đoán được chuyện này đều được dàn xếp sẵn, còn cô chỉ là con mồi bị chị ta nhắm trúng.

Trong phòng làm việc của Tống Hoài Sơ,

"Mặc Uyển Ninh, cô điên hay sao mà dám đánh Giang Thành Chi? Cô có biết ông ta là ai không? Nhờ có một chút chuyện mà làm cũng không xong! Nếu chán làm việc ở đây rồi thì cô cứ viết đơn xin nghỉ việc, bây giờ lại gây hoạ cho công ty, liên luỵ tới biết bao nhiêu người! Tổn thất này cô gánh được không hả?"

Đêm qua, sau khi bị Mặc Uyển Ninh dùng đèn ngủ đập vào đầu, Giang Thành Chi không những bị mất con mồi ngon mà còn mang thương tích trên người, đầu ông ta bị chảy máu phải khâu sáu, bảy mũi. Đau đớn xen lẫn tức giận, ông ta

lập tức gọi điện cho Tống Hoài Sơ, vừa mắng vừa doạ sẽ không để yên chuyện này. Nếu không dàn xếp ổn thoả ông ta sẽ bắt bọn họ phải thanh toán toàn bộ tiền viện phí và kiện ra toà tội cố ý gây thương tích.

Cả đêm qua gọi điện cho Mặc Uyển Ninh hơn chục lần nhưng đều không liên lạc được khiến cô ta muốn phát điên. Nhìn bề ngoài Mặc Uyển Ninh trông có vẻ yếu đuối nhu nhược nhưng lại không ngờ lại ngang bướng lớn mật như thế!

"Tôi tự bảo vệ bản thân thì có gì sai sao? Trưởng phòng Tống, chẳng phải chị là người rõ nhất tại sao mọi chuyện lại xảy ra như vậy mà?"

Trong lòng Mặc Uyển Ninh cực kỳ chán ghét loại người lòng dạ độc ác nhưng lúc nào cũng thể hiện mình là người thân thiện, tốt bụng của Tống Hoài Sơ.

"Tôi...làm sao mà biết được! Cô ăn nói cho cẩn thận, tự mình gây hoạ rồi còn muốn đổ hết tội lỗi lên đầu người khác. Tôi khuyên cô, bây giờ tốt

nhất nên thành tâm tới xin lỗi Giang tổng, tự nhận bản thân lúc đó do uống rượu nên tinh thần không được tỉnh táo mới làm ra hành động thô lỗ như thế."

Tống Hoài Sơ nâng cằm đầy kiêu ngạo nhìn về phía Mặc Uyển Ninh. Mọi chuyện đều không có bằng chứng xác thực, cho dù cô là người lên kế hoạch nhưng có ai làm chứng chứ? Thời buổi này, ai có quyền lực trong tay thì sẽ là người có tiếng nói.

"Tôi với chị vốn không có thù oán gì, cũng chẳng đυ.ng chạm, tranh giành lợi ích của nhau, tại sao chị lại muốn hãm hại tôi?"

Cô thật sự rất muốn biết lý do.

Mấy năm qua cô đều lặng lẽ hoàn thành tốt công việc của mình, cũng chưa từng kiếm chuyện hay gây sự chú ý với ai. Ở công ty, nhiều khi cô còn cảm thấy bản thân giống như cái máy được lập trình sẵn, nhàm chán, vô vị.

"Cô cứ nói tôi hãm hại cô? Vậy cô có bằng chứng không? Cô nên biết Giang tổng có thân phận gì, cô có thân phận gì? Trứng không thể chọi lại đá, huống chi cô lại là người sai trước, đánh người ta bể đầu như vậy, người ta còn chưa báo cảnh sát bắt cô lại là may mắn lắm rồi, ở đó còn làm ra vẻ oan ức. Nói tóm lại, ngay bây giờ cô cùng tôi tới xin lỗi Giang tổng, nếu Giang tổng có yêu cầu gì thì cô cố gắng thể hiện cho thật tốt."

"Tôi sẽ không xin lỗi! Trưởng phòng Tống, những gì muốn nói tôi đã nói hết, cũng tới giờ làm việc rồi, tôi phải quay lại làm việc. Chào chị."

Mặc Uyển Ninh cố đè nén cảm giác phẫn nộ, chua xót vào trong lòng, cô biết nếu có tới gặp Giang Thành Chi để đối chất thì kết quả vẫn sẽ là bị bọn họ chèn ép, ức hϊếp.

Buổi chiều,

"Nè, cô biết tin gì chưa? Mặc Uyển Ninh ở phòng thiết kế đồ hoạ ngày hôm qua được trưởng phòng Tống bên phòng quan hệ khách hàng nhờ đi hỗ trợ gặp đối tác để bàn về một dự án quan trọng của công ty do trợ lý của chị ấy có việc đột xuất không thể đi được. Nghe đâu lúc gặp mặt, cô ta nhìn trúng vị giám đốc của công ty kia cho nên đã cố tình tiếp cận, ghê gớm đến nỗi còn thuê hẳn một phòng ở khách sạn rồi hẹn vị giám đốc đó tới. Trưởng phòng Tống nhìn ra được ý đồ của cô ta nên sáng nay đã gọi riêng cô ta vào phòng của chị ấy muốn khuyên ngăn do vị giám đốc kia đã có vợ con, thế mà cô ta lại trơ trẽn nói đó là chuyện riêng của cô ta, đừng nhiều chuyện xía vào rồi nghênh ngang mở cửa rời đi."

Một cô gái trẻ mặc áo sơ mi màu xanh rêu tỏ vẻ biết hết mọi chuyện rành mạch kể cho mấy người đang đứng lấy nước ở phòng nghỉ giải lao của công ty nghe.

"Sao cô biết? Tôi thấy cô ta điềm đạm xinh đẹp vậy mà..."

"Trong số những người tham gia buổi gặp mặt đối tác đó có một người bạn của tôi. Cô ấy là trợ lý của giám đốc bên công ty marketing Mia cho nên mọi chuyện tối hôm qua cô ấy đều thấy hết."

Cô gái mặc áo sơ mi màu xanh rêu chắc nịch khẳng định.

"Bảo sao cô ta đã gần ba mươi tuổi rồi mà vẫn chưa chịu lấy chồng! Thì ra là muốn kiếm đại gia để bao nuôi...."

"Hizzz...Phụ nữ bây giờ có ngoại hình một chút là liền có tư tưởng câu dẫn, bám vào đàn ông có tiền, mặc kệ người ta đã có vợ con hay chưa."

"Khụ...tôi lấy nước xong rồi, tôi về phòng làm việc trước nhé!"

Mọi người đang bàn tán sôi nổi về Mặc Uyển Ninh, khi nghe thấy giọng điệu cùng vẻ mặt khác lạ của cô gái kia thì bỗng mấy cái đầu đều đồng loạt quay sang nhìn về phía cửa.

Là Mặc Uyển Ninh đang cầm ly giữ nhiệt đứng ở trước cửa ra vào.

Trong phòng tức khắc liền trở nên im bặt, nhưng không lâu sau một giọng nói đầy mỉa mai, trào phúng bất nhờ vang lên:

"Chuyện xấu hổ như vậy mà còn làm được thì sợ người khác nói sao? Đúng là loại phụ nữ vô liêm sỉ. Tôi khinh!"

"Thôi...chúng ta mau trở về tiếp tục làm việc nào! Coi chừng trưởng phòng phát loa kiếm người bây giờ."

Một đám người vừa rồi còn ồn ào rất nhanh liền tan rã, mỗi người một đường. Trong phòng chớp mắt chỉ còn lại một mình Mặc Uyển Ninh lặng người đứng ngây ngốc, bàn tay siết chặt ly giữ nhiệt, hai mắt ấm ức đến nỗi đỏ cả lên.

Rõ ràng cô là người bị hại, vậy mà qua miệng những người này cô lại trở thành kẻ xấu xa đê tiện. Những lời nói gây tổn thương đến danh dự, nhân phẩm của người khác sao họ có thể nói một cách tuỳ tiện hào hứng như vậy được chứ?!

Trên thế giới này, khó ngăn cản nhất là miệng đời, khó tránh nhất là lời đồn. Cho dù bây giờ cô có lên tiếng giải thích thì cũng chẳng có mấy người tin....