Trong nhà vệ sinh, đứng trước bồn rửa mặt,
Mặc Uyển Ninh cong người chụm tay hứng lấy dòng nước mát lạnh từ vòi nước đang mở vỗ vỗ lên khuôn mặt nóng bừng, trong đầu chỉ mong tinh thần mau chút thanh tỉnh lại.
Từ nhỏ đến lớn chưa từng uống qua rượu, khi nãy sau khi uống hết ly rượu kia cả người cô đã cảm thấy hơi lâng lâng, hiện tại có lẽ rượu đã ngấm, trước mắt mọi thứ cứ chao đảo, mơ mơ màng màng.
Bàn tay nắm chặt lấy thành bồn rửa mặt để giữ thăng bằng, đầu nhỏ lắc qua lắc lại, sao trong gương lại có hai người giống cô vậy?
Nhắm mắt hít sâu một hơi cố gắng bình ổn lại hơi thở, tới khi bên ngoài có người đẩy cửa đi vào Mặc Uyển Ninh mới giật mình mở mắt, liếc qua đồng hồ ở cổ tay cô liền vội vã cầm túi xách, nhìn vào gương chỉnh lại vài lọn tóc lộn xộn rồi bước nhanh ra ngoài.
"Xin hỏi, cô là Mặc Uyển Ninh phải không?"
Vừa mới đi tới khúc cua dẫn ra hành lang, một cô gái mặc đồng phục của khách sạn mỉm cười lịch sự tiến lại hỏi.
"Đúng vậy, nhưng... sao cô lại biết tôi?"
Mặc Uyển Ninh gật nhẹ đầu xác nhận, tuy đầu óc còn hơi choáng váng nhưng cô vẫn đủ nhận thức được hình như có gì đó không đúng cho lắm.
"À khi nãy trưởng phòng Tống của công ty Nghinh Phong có mô tả sơ ngoại hình của cô cho tôi biết, cô ấy nhờ tôi chuyển lời tới cho cô là mọi người đã chuyển lên tầng 8, phòng 805 để bàn về hợp đồng, do cô đi vệ sinh hơi lâu nên cô ấy đi lên đó trước."
Nữ phục vụ lưu loát chuyển lời cho Mặc Uyển Ninh, biểu hiện vô cùng thân thiện.
"Vậy sao? Để tôi gọi điện cho trưởng phòng Tống."
"Trưởng phòng Tống nói điện thoại của cô ấy hết pin nên không thể liên lạc được với cô, vì vậy mới nhờ tôi tới thông báo cho cô biết. Cô ấy còn dặn công việc quan trọng, nếu gặp được cô thì bảo cô đi tới phòng 805 gấp."
Mắt thấy Mặc Uyển Ninh mở túi định lấy điện thoại ra gọi thì nữ phục kia lập tức lên tiếng ngăn cản, nụ cười trên mặt hơi co rụt lại nhưng rất nhanh liền biến mất.
Mặc Uyển Ninh nghe xong mi tâm hơi nhíu lại, trong lòng mang theo vài phần nghi ngờ bất an không rõ ràng.
"Mặc tiểu thư, tôi chuyển lời xong rồi, xin phép đi trước."
Nữ phục vụ nhìn Mặc Uyển Ninh trầm mặc không nói gì nên tiếp tục lên tiếng mang theo ý tứ nhắc nhở.
"Tôi biết rồi, cảm ơn cô."
Gượng cười đáp lời, nghĩ tới thái độ cùng lời đe doạ của Tống Ninh Sơ khi nãy, dù không muốn gặp lại những con người vì lợi ích mà đầu đầy mưu mô thủ đoạn kia nhưng để tiếp tục làm việc ở Nghinh Phong cô không thể không quay lại đó.
Đợi tới khi Mặc Uyển Ninh rời đi, đứng ở góc khuất gần đó, khoé môi nữ phục vụ hiện lên nụ cười đầy âm hiểm, sau đó lấy điện thoại ra bấm hai chữ đơn giản "đã xong" rồi gửi đi.
Theo hướng dẫn của nhân viên khách sạn, chẳng mấy chốc Mặc Uyển Ninh đã đứng trước cửa phòng 805.
Nhìn chằm chằm vào cánh cửa đang đóng, bàn tay vô thức siết chặt lấy quai túi xách, do dự một hồi rốt cuộc cô cũng lấy hết dũng khí dứt khoát mở cửa bước vào.
Thế nhưng bên trong lại không có một ai!
Linh cảm mách bảo có điều không hay, cơ thể Mặc Uyển Ninh theo bản năng lùi về sau mấy bước, vừa định xoay người rời khỏi đây thì sau lưng bất ngờ có người lao tới ôm chầm lấy cô, cánh cửa cũng nhanh chóng bị đóng sầm lại.
"Bé cưng, giờ này mới chịu tới! Có biết anh đợi cưng từ nãy giờ rồi không?!"
Mùi rượu nồng nặc từ người đàn ông bao phủ khắp căn phòng, cơ thể Mặc Uyển Ninh run lên đầy sợ hãi, cô ra sức giãy giụa, hai tay đập loạn lên cánh tay người đàn ông.
"Buông ra, buông tôi ra!"
"Ngoan, để anh thương nào! Vùng vẫy cũng chỉ phí sức, đã tới đây rồi, chống cự càng khiến anh hưng phấn a!"
Thanh âm ngả ngớn khàn đυ.c vang lên bên tai, nhận ra người phía sau là Giang Thành Chi, trái tim Mặc Uyển Ninh đập càng thêm lợi hại.
Người đàn ông này nhìn bề ngoài thì đạo mạo đoan chính nhưng ánh mắt lúc ông ta nhìn cô thì lại mang theo sự xâm chiếm càn rỡ cùng du͙© vọиɠ nguyên thuỷ.
"Giang...Giang tổng, tôi nghĩ là mình đã đi nhầm phòng! Anh nhận lầm người rồi... làm ơn buông tôi ra trước được không?"
Phản kháng của Mặc Uyển Ninh so với thân hình cao lớn của Gianh Thành Chi đúng là không có tác dụng gì, nếu cứ dùng sức thì không thể nào chống lại được hắn ta, vì vậy cô đành thấp giọng xuống nước cầu xin.
"Tiểu mỹ nhân Uyển Ninh...Ây da, cái tên nghe mới êm tai làm sao! Có biết khi nãy lúc vừa nhìn thấy em là nơi này của anh đã rung động rồi không? Làn da non mềm thế này, phía dưới chắc chắn sẽ rất nhiều nước! Ngoan, để anh xem xem lỗ nhỏ còn hồng hào hay đã bị mấy thằng khác chơi tới thâm đen rồi!
Trong phòng chỉ có hai người, Giang Thành Chi như biến thành một con người khác, mấy lời thô tục từ miệng hắn nói ra hết sức trơn tru lưu loát.
"Đừng mà! Bỏ tay ra! Đừng chạm vào tôi!"
Bàn tay người đàn ông như con rắn hổ mang bò trườn khắp cơ thể Mặc Uyển Ninh. Mỗi một chỗ Giang Thành Chi chạm qua cô đều cảm thấy ghê tởm cực điểm, giãy giụa vì thế càng thêm kịch liệt.
"Tới giờ phút này rồi còn giả vờ giả vịt cho ai xem? Biết điều thì ngoan ngoãn một chút, đêm nay sẽ khiến cô sung sướиɠ mất hồn. Cũng có tuổi rồi, đâu phải trẻ trung đôi mươi gì nữa mà còn làm cao. Được tôi để mắt tới nên xem đó là một vinh hạnh, biết chưa?"
Dứt lời, Giang Thành Chi liền thô bạo nắm lấy cánh tay Mặc Uyển Ninh kéo về phía chiếc giường lớn ở giữa phòng, sau đó đẩy mạnh cho cô ngã nhào xuống.
Nhìn mỹ nhân yêu kiều nằm trên mặt giường, bởi vì giằng co mà tóc tai, quần áo trở nên xộc xệch, cúc áo sơ mi phía trên bị bung làm lộ ra một phần áo ngực cùng bầu trực căng tròn trắng nõn, đường cong lả lướt, eo nhỏ mông cong, tuy đồ còn chưa cởi nhưng như thế lại hấp dẫn gấp bội phần so với cởi sạch sẽ.
Một màn gợi cảm câu hồn thế này, háo sắc như Giang Thành Chi làm sao có thể cưỡng lại được!
Bàn tay bắt đầu nới lỏng chiếc cà vạt, ánh mắt đỏ ngầu mang theo du͙© vọиɠ trần trụi nhìn chằm chằm vào thân ảnh Mặc Uyển Ninh.
"Không cần! Đừng qua đây! Giang tổng, xin anh...tha cho tôi đi! Tôi không muốn!"
Cơ thể bị quăng mạnh cộng với men rượu trong người, đầu óc Mặc Uyển Ninh càng trở nên xây xẩm choáng váng.
Hai tay nhỏ bé chống lên mặt giường chật vật nâng cơ thể lùi về sau nhưng còn chưa được bao xa thì thân ảnh to lớn loã lồ của Giang Thành Chi đã lao tới, bàn tay hắn ta nắm lấy cổ chân Mặc Uyển Ninh kéo ngược trở lại, sau đó hung hăng nằm đè bao phủ lên người cô.
"Muốn trốn nơi nào? Nào, để anh Giang cởi đồ giúp bé cưng...Làn da non mịn này đúng là thượng hạng a! Đêm nay khiến anh thoả mãn anh sẽ không bạc đãi em đâu..."
Trước mắt là gương mặt khả ố háo sắc của Giang Thành Chi, cho dù cô có cố gắng giãy giụa, cầu xin thế nào đi chăng nữa cũng không thể thoát khỏi vây hãm của hắn ta.
Nước mắt sợ hãi, bất lực cứ thế chảy dài xuống khuôn mặt. Trong sạch của cô chẳng lẽ cứ thế bị những kẻ khốn nạn, xấu xa này huỷ hoại mất sao?
Trong đầu bỗng nhiên hiện lên hình bóng của Triệu Khải Trạch, người đàn ông cô vẫn luôn thầm thương trộm nhớ hơn mười năm qua.
"Khải Trạch, nếu anh ở đây thì tốt biết mấy! Anh sẽ cứu em chứ? Anh có từng nghĩ tới em không?
Em thật sự rất thích anh, rất rất thích, vô cùng thích! Nhưng anh sẽ mãi mãi không bao giờ biết được, vì anh đã có cô gái mà anh yêu! Những khó khăn, vất vả, tủi thân, cô đơn trong cuộc đời này em chỉ có thể dựa vào bản thân mình mà vượt qua. Dựa vào núi, núi sẽ đổ, dựa vào người, người sẽ đi, chỉ có dựa vào bản thân mình mới là chỗ dựa vững chắc nhất. Nếu không có ai giúp được cô thì cô chỉ có thể dựa vào bản thân mình mà thôi."
Đáy mắt tuyệt vọng bỗng loé lên tia quật cường,
hai mắt đảo nhanh một vòng quanh phòng, tới khi nhìn thấy chiếc đèn ngủ bằng thuỷ tinh đặt ở đầu giường thì cánh tay nhân lúc Giang Thành Chi đang mải vùi đầu vào giữa bầu ngực của cô hôn hít liền vươn ra cầm lấy, sau đó dùng hết sức giơ lên cao đập mạnh vào đầu hắn ta.
"Choang!"
"A...mẹ kiếp! Con điếm khốn nạn này, dám đánh lén ông hả?"
Âm thanh va đập cùng tiếng vỡ của mảnh thuỷ tinh vang lên cực kỳ chát chúa. Giang Thành Chi bị tấn công bất ngờ nên không kịp phòng bị, trên đầu thoáng chốc liền chảy xuống một dòng máu nóng đỏ chói mắt, hắn đau đớn hét lên, bàn tay to giơ ra định tát vào mặt Mặc Uyển Ninh nhưng cô đã nhanh chóng giơ cây đèn ngủ bị bể lởm chởm mảnh thuỷ tinh kề sát cổ hắn, run run ra lệnh:
"Tránh ra, nếu ông dám tới gần, tôi sẽ đâm thủng cổ ông."
Vừa nói cô vừa lập tức xoay người bước xuống giường, trước mắt phải rời khỏi đây trước, chuyện đã tới nước này, cô chỉ còn cách đi một bước, tính một bước mà thôi...