Trường Sinh Từ Thợ Săn Bắt Đầu

Chương 51:

“Đây là ai vậy?” Một người phụ nữ trung niên đột nhiên nhìn thấy Lý Nguyên.

Trước mặt nàng là một người chống gậy, lôi thôi lếch thếch, toàn thân là máu, đồng tử tan rã, sắc mặt tái nhợt, giống như có thể chết bất cứ lúc nào.

Chỉ chốc lát sau, lại có vài người ra cửa và nhìn thấy tên ăn mày đi trên con đường đất vàng của phường Tiểu Mặc.

Cuối cùng cũng có một ông già nhận ra tên ăn mày này là ai.

“Lý Nguyên???”

Lão càng nhìn càng thấy không sai, hô to: "Chính là Lý Nguyên!”

Bên cạnh có người chạy vào trong phường, đi thông báo cho Diêm nương tử.

Còn có người tò mò nhìn.

“Nghe nói Lý Nguyên đã mất tích hơn một tháng trước, vốn tưởng rằng đã chết, không ngờ bây giờ lại còn sống.”

“Nhìn xem, sống cũng không dễ dàng gì, ta nhớ trước kia Nguyên ca nhi này rất lợi hại, không biết đυ.ng phải cái gì mà lại biến thành dáng vẻ như thế này?”

Lại có người chạy đến trước mặt Lý Nguyên, hô to: "Lý Nguyên, Lý Nguyên, ngươi còn nhận ra ta không?"

Nhưng Lý Nguyên chỉ có thể miễn cưỡng chống đỡ thân thể, mọi thứ trước mắt hắn đều có vẻ mờ ảo, giống như bị ngăn cách bởi một tầng hơi nước.

Chung quanh không có ai dám đỡ hắn, bộ dáng như vậy, không biết ở trong núi như thế nào, lỡ như trên người hắn có thứ gì bẩn thỉu hoặc là có độc gì thì sao?

Mọi người tự bảo vệ mình, chỉ đứng nhìn, không ai giúp đỡ.

Mà đúng lúc này, từ xa, một thôn cô vội vã chạy tới.

Áo nền xanh hoa trắng, quần đen xinh xắn và một đôi giày thêu.

Có lẽ là đi quá vội vàng, hoặc có lẽ là đợi một đêm nhưng không thấy nam nhân nhà mình nên quá kích động, lúc này Diêm nương tử chỉ là vội vàng dùng tro bôi lên mặt, còn vải vụn thì lại quên nhét.

Nguyên bản Diêm nương tử là gầy gò nho nhỏ, nhưng mấy hôm nay ngày nào cũng ăn thịt, thân thể đã sớm dưỡng tốt, chỗ béo chỗ gầy, người bên ngoài vừa nhìn liền hiểu được.

A, thường ngày là giả vờ đây mà.

Khó trách lúc trước Trương Thập Tứ kia muốn tìm mọi cách để hạ thuốc mê rồi tới nửa đêm canh ba lén lút mò tới, thì ra là biết tiểu nương tử này trông thật xinh đẹp a.

Diêm Ngọc cũng nhận ra ánh mắt của những người xung quanh, nhưng bây giờ lòng cô nóng như lửa đốt, vừa nãy có một bà nương trong thôn hô to về phía cửa nhà nàng, nói "Nam nhân của ngươi từ trên núi trở về, nhưng sắp chết".

Nàng đợi một đêm nhưng không thấy Lý Nguyên, vốn là lo lắng vô cùng, vừa nghe tin này, nàng nóng nảy đến thiếu chút nữa là khóc lên, nào còn để ý cái khác, vội vội vàng vàng chạy ra ngoài.

Lúc bấy giờ mới chạy tới cạnh Lý Nguyên.

Nhìn xem, đây không phải là nam nhân nhà mình sao?

Diêm nương tử gào khóc.

Không phải nói là tự làm mình bị thương rồi quay lại sao? Đây là bị thương sao? Thương tới sắp chết rồi.

Không đúng, đây căn bản không phải tự làm, đây là thật sự gặp phải thứ gì đó.

Diêm nương tử khóc, nước mắt làm trôi đi lớp bụi trên mặt, lộ ra làn da trắng nõn.

Cô đỡ Lý Nguyên dậy.

Nhưng Lý Nguyên cường tráng như vậy, cô có thể đỡ nổi sao?

Diêm nương tử lập tức dùng ánh mắt cầu khẩn nhìn sang bên cạnh.

Không có ai giúp cả.

Đợi một lát, từ xa có Vương thẩm vội vàng chạy tới.

Vương thẩm nhìn thoáng qua tình huống chung quanh, không nói hai lời, trực tiếp tiến lên, nàng và Diêm nương tử một trái một phải đỡ Lý Nguyên về nhà.

Lý Nguyên có cảm giác như sắp chết, ý thức mơ hồ, trán nóng hổi, kèm theo ho khan kịch liệt.

Vương thẩm giúp đun nước nóng.

Diêm nương tử lau sạch thân thể cho hắn, lại thay quần áo sạch sẽ, để cho hắn nằm lên giường.

Trong phường Tiểu Mặc không có đại phu, Diêm nương tử đưa cho Vương thẩm một đồng tiền lớn, nhờ nàng đi huyện mời.

Rất lâu sau, đại phu huyện đến.

Nhưng đến cũng không nói lời nào, cũng không ngồi xuống, chỉ đứng đó với vẻ không kiên nhẫn, tựa như muốn đi ngay lập tức.

Vương thẩm thấy thế, vội vàng kéo Diêm nương tử đến bên cạnh nói.

Lúc này Diêm nương tử mới hiểu được, đại phu trong huyện không muốn chạy đến nơi như phường Tiểu Mặc, Vương thẩm nói phí khám bệnh là hai đồng tiền lớn, người ta mới bằng lòng tới.

Diêm nương tử vội vàng nâng một đồng tiền lớn cho đại phu.

Vương thẩm ở bên cạnh đau lòng nhìn……

Hai đồng tiền lớn a, nếu mà ăn một cách tiết kiệm, có thể đủ để ăn nửa tháng. Phí khám bệnh gì mà đắt như vậy?

Đại phu kia thấy tiền mới chịu ngồi xuống, nhìn trong chốc lát rồi nói: “Không phải bệnh gì, chỉ là quá đói bụng, thiếu hụt khí huyết. Và, có vẻ như…… có thể hắn đã gặp thứ gì đó và đang ở trong trạng thái hoảng sợ quá mức.

Nếu hắn là thợ săn, e là gặp phải gấu đen lão hổ ở trong núi, cho nên mới thành ra như vậy?”

Diêm nương tử thì sửng người.

Gấu đen lão hổ à?

Nam nhân nhà mình thuần phục được cả lão hổ, còn có thể sợ lão hổ sao?