"Ta tới!" Trong các thiếu niên, người vừa hô hào to nhất kia đứng ra.
Y cũng ngồi xuống, gác cùi chỏ trên cọc gỗ, ánh mắt hung ác nhìn chằm chằm vào người đối diện, nói: "Nguyên tử, đã thỏa thuận rồi nha, 3 cân thịt ở phần nào ta muốn tự mình chỉ… Ta sợ ngươi chia cho ta chỗ thịt không ngon."
Một đám người đều tiến lại gần.
Những người phía xa thấy có náo nhiệt cũng kéo đến đông đảo.
Sau khi hiểu được ngọn nguồn câu chuyện, cũng không thiếu ánh mắt đều nhắm vào Lý Nguyên.
Thấy có người gặp xui xẻo, có người vui mừng, có người đồng cảm, có người cũng suy tính lên vật cổ tay.
Lý Nguyên bình tĩnh nhìn qua những người xung quanh, hầu hết đều là "0~1", còn thiếu niên trước mặt hắn là "1~2", có thể coi là hạc giữa bầy gà.
Lý Nguyên thản nhiên nói: "Bắt đầu đi."
Thiếu niên kia nhe răng cười và nói: "Nguyên tử, vừa săn được con mồi lớn liền tự cho mình cũng là nhân vật? Thật cuồng nhỉ?"
Hai người nắm tay phải của nhau.
Một người bên cạnh hét lên: "Ba, hai, một…"
Khi tiếng "một" vừa ra, thiếu niên đó liền vận lực đẩy mạnh tay mình.
Trong tưởng tượng của y, Lý Nguyên chỉ là một kẻ yếu đuối suốt ngày trốn ở trong nhà, ngay cả Hùng ca cũng không thèm kéo hắn nhập bọn, chính y chắc chắn sẽ đè bẹp tay của Lý Nguyên xuống mặt gỗ, nói không chừng tay còn bị sưng đỏ nữa ấy chứ.
Nhưng mà, tay của y tựa như đang nắm cái cọc sắt chứ không phải tay người.
Cọc sắt đó không động đậy chút nào, tay y trực tiếp tê cứng.
Thiếu niên ngơ ngác, cố lấy lại mặt mũi cho bản thân: "Ha, Nguyên ca nhi, có chút bản sự đấy."
Nói xong, y liền cố hết sức vật ngã cánh tay kia.
Y càng dùng lực, khuôn mặt y càng đỏ, thậm chí miệng còn phát ra tiếng "hừ hừ hừ".
Y liếc mắt nhìn xung quanh, muốn biết tên thợ săn trước mặt đang giở trò quỷ gì, nhưng không phát hiện ra gì cả, chỉ thấy bên dưới lớp áo kia là bắp thịt cứng như sắt, rắn chắc, sung mãn, hữu lực và phát ra một cảm giác hung hãn.
Thiếu niên này không nói gì nữa, chỉ dốc toàn lực vật xuống.
Nhưng vẫn không nhúc nhích tí nào.
Lý Nguyên chỉ đơn giản là ngồi đó, không chút nghiêng ngả.
Những người vây xem vốn đang chế giễu cũng phát giác có gì đó không đúng.
Thanh âm huyên náo cũng dần dần yên lặng lại.
Những người ở vòng ngoài không biết chuyện gì đã xảy ra, đang hỏi "xong chưa".
Vào lúc này, Lý Nguyên đột nhiên siết chặt năm ngón tay.
Rắc.
Tạch tạch tạch.
Tay của thiếu niên như bị một cái kìm sắt khóa chặt và bóp lại.
Thiếu niên cảm thấy càng lúc càng đau đớn, muốn rút tay ra nhưng lại không thể.
Y giương mắt nhìn người thợ săn trước mặt, trong mắt bắt đầu hiện lên tức giận và hoảng sợ.
"Nguyên tử, thả tay ra!"
"Thả tay! Thả tay! A… a… a!!!" Thiếu niên chỉ cảm thấy được ngón tay của mình bị kẹp bởi kìm sắt, như thể vừa phải chịu cực hình, cơn đau kinh khủng khiến y không thể kìm nén mà phát ra tiếng hét thảm như tiếng lợn bị gϊếŧ.
Ngay lập tức, mọi người đều sợ hết hồn, cùng nhau nhìn về thiếu niên.
Mà đúng lúc này, chỉ nghe thấy tiếng “bành” nặng nề vang dội.
Nó tựa như một cái dùi trống đập mạnh vào lòng ngực của tất cả mọi người.
Những người vây xem cảm thấy rúng động trong lòng, còn ai dám lên tiếng nữa?
Nơi đây chỉ còn lại tiếng kêu thảm "a… a… a" của thiếu niên, y nước mắt nước mũi dàn dụa, cánh tay tê liệt nằm trên mặt gỗ, cổ tay thì sưng vù không còn hình dạng.
Lý Nguyên liếc mắt nhìn y và nói: "Đừng kêu nữa, sẽ không bị tàn phế đâu."
Nói xong, hắn nhìn xung quanh và hỏi: "Ai là người tiếp theo?"
Mọi người lặng ngắt như tờ.
Lý Nguyên nhìn chằm chằm vào thiếu niên vừa mới cản đường, nói: "Chính là ngươi đòi ta chia 3 cân thịt cho ngươi, phải không?"
Thiếu niên: …
Lý Nguyên vẫy tay: "Đến đây nào, nhanh ngồi xuống, nếu ngươi vật thắng, thịt tùy ngươi chọn."
Thiếu niên đó nói: "Nguyên tử, ta…"
Thiếu niên còn chưa nói xong, Lý Nguyên bỗng nhiên hung ác nhảy tới, chỉ một bước đã đến trước mặt y, tay phải vồ lấy cánh tay của y.
Giật mạnh!
Thiếu niên chỉ cảm thấy mình như bị một con gấu đen đập mạnh xuống, trực tiếp ngã sấp xuống gốc cây bên cạnh.
"Nguyên tử, ta không so đâu…"
"Ngươi nói không so là không so à?" Lý Nguyên nhíu mày.
Thiếu niên nhìn vào người thợ săn trước mặt, tràn đầy ác ý và hung hãn không tưởng, nếu nói người này là một con gấu đen mặc da người thì y cũng tin. Y lại nhìn sang thiếu niên còn đang rêи ɾỉ bên cạnh, y bất ngờ nói: "Ta… ta sai rồi, ta không so nữa."
"Ngươi không sai." Lý Nguyên không bỏ qua.
Làm người nếu không dữ dằn một chút, cho dù có sức mạnh thì cũng vô dụng.
Hôm nay, hắn muốn cho những người trong phường một bài học, để những người này hiểu rằng Lý Nguyên hắn có đặc quyền hưởng dụng con mồi lớn hơn, có đặc quyền ăn nhiều thịt hơn.
"Nguyên tử… không, Nguyên ca, là ta sai rồi." Thiếu niên vào lúc này bắp chân đã mềm nhũn, nếu ở thời đại này mà hai tay bị gãy thì y thật không biết y sẽ trải qua những ngày tháng như thế nào đâu.