"Từ hôm nay trở đi, ta cũng có thể săn thú một cách quang minh chính đại rồi, ha ha ha."
Thiếu niên đứng dưới ánh nắng mặt trời, trong lòng cảm thấy thoải mái, sức mạnh phải giấu bảy phần và lộ ba phần, như vậy mới có thể tự bảo vệ mình.
Nghe tiếng cười của nam nhân nhà mình, Diêm nương tử trườn lại gần cửa sổ, với tay mở cánh cửa ra, cô lo lắng mà nhìn nam nhân ở trong sân.
Thôi xong.
Lại phát bệnh rồi.
Nhưng chỉ âm thanh nhỏ này đã khiến Lý Nguyên nhận ra, hắn quay đầu nhìn sang Diêm nương tử và nói: “Diêm tỷ, từ hôm nay trở đi, chúng ta sẽ thoải mái mà ăn thịt."
Dứt lời, không chờ Diêm Ngọc đáp lại, hắn lập tức lấy bao tải, cầm đao bổ củi dắt sau lưng, và sải bước đi ra ngoài.
Tất nhiên thực lực tổng hợp đã đạt tới "24~25", vậy thì… bộc lộ ra sức mạnh ngang bằng với “Hùng ca cầm cung dắt chó", hẳn là không có vấn đề rồi chứ?
Ngọn núi thứ hai.
Lý Nguyên đã sớm tìm hiểu tường tận.
Tuy nhiên, hắn không muốn cướp danh tiếng của Hùng ca, vậy nên hắn tránh qua vài con lợn rừng và đi sâu vào ngọn núi thứ hai, hắn thấy được một con hươu non.
Hắn nhanh chóng giương cung, lắp đá.
Rắc… rắc rắc.
Âm thanh giòn tan sắp gãy của cung đất vang lên, giống như là nếu còn kéo thêm một chút nữa thì nó sẽ gãy làm đôi.
Điều này khiến Lý Nguyên không thể không giảm bớt lực kéo.
Trong khi đó, con hươu non ở nơi xa nghe thấy tiếng động, nó tò mò quay đầu nhìn, muốn nhìn rõ âm thanh đó là gì.
Mà lúc này, Lý Nguyên bỗng nhiên thả tay.
Vèo!!
Viên đá bay ra, đập thẳng vào trán của con hươu.
Một tiếng "bành" trầm đυ.c vang lên, và rồi con hươu ngã gục xuống đất, cơ thể co giật vài lần liền không còn động tĩnh.
Lý Nguyên ba chân bốn cẳng chạy tới, nhét con hươu vào bao bố.
Hắn thoáng ước lượng, nặng hơn 30 cân, đủ rồi.
Đường trở về thôn, yên lặng khó hiểu.
Người đi ngang qua nhìn thấy bao tải phình to sau lưng hắn, cũng không còn trêu ghẹo nữa, chỉ có một vài người chào hỏi với giọng điệu khó nghe.
"Nguyên tử, hôm nay săn được con gì thế? Bao kia lại lớn như vậy?"
"Chia cho ta chút ít được không? Nhà ta sắp chết đói rồi."
"Chúng ta đều là người cùng một phường, rừng núi của chung thịt thú của chung, người gặp đều có phần chứ."
Trước đây, Lý Nguyên thỉnh thoảng săn được gà rừng thỏ rừng chỉ khoảng hai ba cân mà thôi, nên cũng chẳng ai hỏi han.
Nhưng bây giờ, khi hắn cõng trên lưng chiếc bao tải căng phồng này, ngay lập tức đã có điêu dân để mắt tới.
Lý Nguyên đang chuẩn bị đi tiếp thì lại thấy có hai thiếu niên chơi bời lêu lổng trong thôn đứng ngay trước mặt cản đường của hắn.
Hắn đi sang bên trái, thiếu niên cũng đi sang bên trái.
Hắn đi sang bên phải, thiếu niên cũng đi sang bên phải, rõ ràng là đang chặn đường hắn.
Lý Nguyên dừng bước.
Trong hai thiếu niên đó, một người hếch đầu lên, tấm tắc nói: “Nguyên tử, chia chút đi. Nhiều như vậy, nhà ngươi cũng không ăn hết được."
Người còn lại cười nói: "Đều là người cùng một phường, chẳng lẽ chia chút cũng không được hả? Ta cũng không cần nhiều, cho ta ba cân là được."
Những người khác vốn duy trì khoảng cách mà đi theo cũng vây lại.
"Nguyên tử à, nhà ta đã hết gạo rồi, ngươi cũng không muốn thấy thúc của ngươi đói chết phải không?" Đây là một lời lấy lui làm tiến.
"Nguyên ca nhi, may mắn săn được con mồi thì phải chia đều cùng với mọi người, vậy mới đảm bảo bình an được." Đây là một lời âm thầm đe dọa.
"Tiểu Lý à, đã trưởng thành rồi… Việc hôm nay để ta tới chủ trì công đạo cho."
Đây là một lời "khuyên" từ góc độ trưởng bối.
Nhưng đáng tiếc là người này con chưa nói xong, Lý Nguyên đã ngắt lời: "Công đạo?"
Người trung niên đó hơi sửng sốt một chút, nói tiếp: "Tài vật trên núi, người gặp có phần, Nguyên tử ngươi lấy được vậy thì phải chia cho mọi người một ít, mọi người cũng không cần nhiều, ngươi chia ra 24 – 25 cân là đủ rồi."
"Ồ!" Lý Nguyên cười lạnh.
Người trung niên đó lại nói: “Ngươi và bà nương ngươi chỉ là hai người, hai người các ngươi ăn được bao nhiêu? Bốn, năm cân còn không đủ sao?"
Người khác cũng nói giúp: "Nguyên tử, làm người đừng quá tham lam."
Lý Nguyên bị đám người bao vây, ánh mắt hắn liếc thấy nơi xa có một cọc gỗ, thẳng thừng nói: "Tới chỗ kia vật tay, ai thắng thì được lấy 3 cân thịt."
Nhóm thiếu niên cản đường lập tức vui mừng.
Nhưng người trung niên nọ thì lại buồn rầu.
Bên cạnh có một thiếu niên thấy được, y liền chạy đến nói nhỏ vài câu, ngay lập tức người trung niên này lại cười tươi rói.
Lý Nguyên nghe rõ, thiếu niên kia nói là "chờ thằng nhãi này mỏi tay rồi thúc hãy lên."
Mà một thiếu niên khác lại nâng cao giọng, cười nói: "Nguyên tử, đây là lời ngươi nói nhé, tất cả mọi người đều chứng kiến."
Lý Nguyên cũng không nói thêm lời nào, cõng chiếc bao tải đi thẳng tới cái cọc gỗ ven đường, bình chân như vại hạ thế vật tay, hỏi: "Ai tới."