Trường Sinh Từ Thợ Săn Bắt Đầu

Chương 8:

Vì nam nhân của mình cũng đi săn, Diêm nương tử hơi có vẻ khó chịu như “thương xót đồng loại”.

Nhà Thái Hoa tẩu cũng giống như gia đình nàng, cũng là nam chủ ngoại nữ chủ nội. Thái Hoa tẩu ở nhà chăm sóc con cái và làm việc nhà, còn Thái Hoa thúc ra ngoài đi săn. Trong năm thiên tai như thế này, Thái Hoa thúc vừa chết, không biết một nhà ba mẹ con kia sẽ sống như thế nào đây.

Thần sắc của Lý Nguyên hơi chút giật giật.

"Thái Hoa thúc?"

Hắn nhớ, kia không phải là người đi săn xuất hiện lúc hắn rời đi chỗ Tiền Tam tại mấy hôm trước sao?

Tiền Tam không lừa được hắn đi ngọn núi thứ hai, có lẽ gã đã đi tìm Thái Hoa thúc.

Bây giờ xem ra, có vẻ như Thái Hoa thúc đã bị gã thuyết phục, đồng ý theo gã vào núi, sau đó… chết?

Đột nhiên, bên ngoài vang lên tiếng ồn ào náo nhiệt.

Diêm nương tử chạy ra, nắm lấy tay Vương thẩm vừa ra khỏi nhà, hỏi: "Vương thẩm, có chuyện gì vậy?"

Vương thẩm cũng không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Sau một lúc, có một nam tử đi đến, Vương thẩm và Diêm nương tử cùng tới gần.

Nam tử này biết rõ chuyện gì.

Gã nói: "Thái Hoa thúc đã chết, nhưng trong nhà vẫn còn rất nhiều thịt, bình thường còn giấu kỹ, bây giờ…

Ai, không phải vậy…

Quan trọng là Thái Hoa thúc chết, mọi người thương tâm, Tiền gia lão nhị và lão tam nói là muốn trợ giúp lo liệu tang lễ cho Thái Hoa thúc.

Vì thế, mọi người đang nhanh chóng đi ăn đám ấy mà… "

Sau khi nói xong, nam tử này cũng chạy đi.

Vương thẩm và Diêm nương tử nhìn nhau, đây không phải là ăn hết của nhà người ta sao?

Diêm nương tử nói: "Quá đáng!"

Vương thẩm kéo nàng lại, thở dài nói: "Đừng nói nữa."

Trong nhà.

Lý Nguyên yên lặng nghe động tĩnh ngoài cửa, hắn nhìn qua tình trạng của mình:

【 Tên: Lý Nguyên 】

【 Điểm hiện có: 40 điểm 】

【 Cảnh giới: Không nhập phẩm 】

【 Công pháp: Không】

【 Kỹ năng: Xạ Tiễn trung cấp (0/20); Truy Tung sơ cấp (5/10)】

【 Thần thông: Trường Sinh Bất Lão 】

【 Thanh trang bị: Chưa mở khóa】

Sau khi Lý Nguyên trầm mặc một lúc.

"Nên thêm điểm rồi."

Trong nhà của Tiền Tam có năm huynh đệ, ai nấy cao to lực lưỡng. Dù chỉ có một mình Tiền Tam là thợ săn, nhưng người nhà giúp đỡ lẫn nhau. Cư dân gần Tiểu Mặc sơn này có ai có thể chống lại được?

"Đoạn thời gian trước Tiền Tam có tìm ta, nhưng ta giả vờ bệnh. Gã không muốn một mình liều mạng đi săn ở phía sau nhị trọng sơn, chắc chắn sẽ kéo thêm một người mở đường. Giờ đây, Thái Hoa thúc đã chết, có lẽ gã lại tìm những thợ săn khác, cũng không chừng gã sẽ quay lại tìm ta. Trừ phi từ bây giờ ta không đi săn nữa, chứ nếu không bị quấn lấy chắc chắn sẽ không có chuyện tốt."

"Bắt người làm bia đỡ đạn, chết thì lại ăn tuyệt hậu nhà người ta. Nếu lúc đó ta đồng ý với đi với gã, thì bây giờ bị ăn tuyệt hậu có lẽ chính là nhà chúng ta.”

“Nhưng nhà ta không giống với nhà Thái Hoa thúc, nếu thực sự tới lúc đó…có lẽ không chỉ mất chút tiền khẩn cấp kia...”

Trong đầu của Lý Nguyên, liên tiếp xuất hiện nhiều ý nghĩ.

Lúc này, cánh cửa bị đẩy mở.

Diêm nương tử hơi thở phì phò đi vào phòng, trở tay đóng cửa sau lưng và càu nhàu: "Những người này thật là quá đáng, Tiền Tam kia chính là một tên ác bá! Người ta cô nhi quả mẫu vốn đã khổ sở khó sống, không giúp đỡ thì thôi đi, còn tổ chức ăn đám! Trong phường còn có không ít người cầm chén đũa đi qua ăn, đây dù sao cũng là cùng một cái phường, thật không biết nói sao! Hừ…”

Diêm nương tử lấy hai tay chống nạnh, ngực còn nhấp nhô theo từng nhịp thở, trong đôi mắt còn toát ra sự sợ hãi và lo lắng, nàng sợ chuyện bi thảm nhà Thái Hoa thúc cũng sẽ xảy ra với nàng và Lý Nguyên.

"Diêm tỷ." Lý Nguyên đột nhiên gọi.

Diêm nương tử trả lời: "Ai, Nguyên ca nhi, chàng nói xem đây có phải là làm cho người ta tức quá không?"

"Diêm tỷ, lấy mảnh vải…" Lý Nguyên chỉ vào phần ngực đầy đặn của nàng và nói: “Che lại."

Diêm nương tử chợt ngơ ngác, mặt nàng đỏ lên, nỉ non: "Có gì đâu, nhà Vương thẩm ở bên cạnh cũng đâu có làm vậy."

"Nhưng so với Vương thẩm, tỷ đẹp hơn, còn trẻ hơn." Lý Nguyên nói: “Nghe ta đi. Lấy ít vải rách hoặc cái gì đó, nhét vào trong quần áo để nó phình lên, trông sao cho hơi mập một chút."

"Thật sao?"

Khi nghe nam nhân nhà mình khen ngợi mình như thế, Diêm nương tử hơi ngượng ngùng cúi đầu.

ngày thường, nàng cũng biết bôi thêm chút tro lên mặt trước ra khỏi nhà, nhưng chuyện quấn ngực với "tăng cân" lại chưa từng làm qua, trong lúc nhất thời lại cảm thấy thật mới lạ, nàng chuyển một hồi, trang cho mình xấu đi.

Nhìn thấy cô nương xấu trong gương đồng, Diêm nương tử cười khanh khách, cười chốc lại cười, chợt nghĩ đến nhà Thái Hoa tẩu, thần sắc trở nên buồn rầu, môi nàng khẽ nhúc nhích, hỏi: "Nguyên ca nhi, chàng nghĩ… chúng ta có thể… giúp đỡ nhà Thái Hoa tẩu được không?"