Trường Sinh Từ Thợ Săn Bắt Đầu

Chương 7:

"Diêm tỷ, đi nghỉ ngơi a, để ta làm cho."

Tiếng nói của Lý Nguyên vang lên bên tai.

Diêm Ngọc bỗng ngây người, lắp bắp nói: "Ngươi… ngươi đi nghỉ ngơi trước đi."

Sau khi nói xong, nàng bất ngờ hét lên một tiếng.

Lý Nguyên bỗng nhiên bế nàng lên.

"Lý Nguyên, ngươi buông ta ra, buông ta ra." Diêm Ngọc đấm đá vào thiếu niên, đánh đánh nhưng rồi lại không dám nữa.

Đôi mắt nàng đã ướt, nhanh chóng đỏ lên, nàng bắt đầu hối hận vì lúc trước đã qua loa.

Nhưng, cảnh tượng trong suy nghĩ của nàng lại không xảy ra, Lý Nguyên chỉ đặt nàng xuống giường, nhìn vào đôi mắt đỏ của nàng và nói: "Nhìn lại nàng xem, đã mệt đến như vậy rồi, vẫn còn làm việc?”

“Công việc ban ngày thì để ta lo. Đúng lúc cơ thể ta chưa hồi phục, nghỉ ở nhà thêm vài ngày."

Nói xong, thiếu niên bỗng im lặng, sau đó đứng dậy, đặt hai tay lên vai nhỏ gầy của Diêm Ngọc và nghiêm túc nói: "Diêm tỷ, chờ thương thế của ta tốt hơn, ta sẽ vào núi. Ta đảm bảo, chúng ta chắc chắn có thịt ăn."

"Hôm qua là ta không đúng, sau này nếu ta còn vậy nữa, ta sẽ tự đánh mình."

Nói xong, thiếu niên trực tiếp giơ lên nắm đấm, một quyền đấm mạnh bịch bịch lên cơ thể của mình.

Sau khi đập một quyền, còn chuẩn bị đập thêm.

Diêm Ngọc sửng sốt, như mèo bị điện giật, trực tiếp ngồi bật dậy, vội vàng nắm lấy tay của hắn: "Đánh cái gì? Đánh cái gì vậy?!"

Lý Nguyên cười nói: “Đánh để cho nàng nguôi giận."

"Không còn giận nữa, không còn giận nữa." Diêm Ngọc giữ chặt nắm tay của hắn, tựa như chỉ sợ hắn lại đánh bản thân, cho nên ôm tay dụi vào lòng ngực của mình, sau đó lại đưa tay còn lại lên xoa xoa nhè nhẹ chỗ hắn vừa đấm, lo lắng hỏi: “Có đau lắm không?”

Lý Nguyên cười nói: “Vừa nãy thì đau, Diêm tỷ vân vê rồi thì không còn đau nữa, ha ha."

Diêm Ngọc bật cười "hì hì" một tiếng, sau đó đỏ mặt nói: "Nguyên ca nhi cũng biết nói những lời dỗ ngọt cô nương như vậy à, là học được từ đâu vậy?"

"Cần phải học mới được sao?" Lý Nguyên tỏ vẻ ngạc nhiên, sau đó nói: "Chân tâm thật ý, lời từ đáy lòng, nếu có giả dối, bảo trời giáng lôi."

Chưa kịp nói xong, Diêm Ngọc lại như mèo vồ mồi, tay bịt miệng hắn lại, nói: "Không cho nói thêm nữa!"

Ngay sau đó, nàng lại hờn dỗi, nguýt yêu hắn một cái: “Không may mắn!"

Lý Nguyên gỡ tay nàng ra, nhưng cũng không có dùng sức, chỉ nhẹ nhàng nắm lấy.

Diêm Ngọc đỏ mặt nói: "Nhưng không được nói như thế nữa."

Lý Nguyên gật đầu, lúc này nàng mới dè dặt nhích đi, sau đó nhấc lên chân dài, muốn xuống giường đi nấu cơm, nhưng bị Lý Nguyên ngăn lại.

"Diêm tỷ, bảo nàng nghỉ ngơi thì cứ nghỉ ngơi đi. Nếu hôm nay nàng đứng dậy làm việc, ta sẽ tiếp tục đánh bản thân mình." Lý Nguyên nói có vẻ tự đắc, đe dọa nữ nhân trước mặt.

Diêm Ngọc càng đỏ mặt hơn nữa, trong lòng như có một dòng mật đang chảy, ngọt ngào. Nhưng ngay sau đó, nàng vẫn kéo Lý Nguyên, nói: "Nguyên ca nhi, ta hiểu tâm ý của ngươi rồi. Nhưng việc trong nhà vẫn là việc của ta, đó là quy củ của nhà chúng ta."

Nữ nhân gầy gò yếu ớt, nhưng lại đặc biệt bướng bỉnh, trông như tỏa ra hào quang.

Lý Nguyên nói: "Vậy ta sẽ làm cùng Diêm tỷ."

"Không được!"

"Ta hiểu rồi."

Buổi tối đó, cả hai cùng đi ngủ sớm.

Ngày hôm sau.

Vừa mới sáng sớm, một dòng chữ liền xuất hiện trong đầu Lý Nguyên.

【 Ngài đã nhận được 6 điểm số trống 】

Lý Nguyên giật mình.

Nhiều hơn 1 điểm?

Vẫn còn điểm ẩn tàng a?

Hắn nhìn vào nữ nhân trong ngực mình và cảm thấy rất mãn nguyện. Dù cho chất dinh dưỡng không đầy đủ, nàng vẫn có thể lộ ra dáng vẻ quyến rũ. Nếu nàng được ăn đầy đủ, thì sẽ tới mức nào?

Đây là thuộc loại "thể bị phong ấn không hoàn toàn", thật đến khi "mở ra phong ấn " thì nàng sẽ trở thành một đại mỹ nhân.

Hơn nữa, loại đại mỹ nhân này lại còn nhu thuận như vậy, biết đau cho nam nhân của mình, cướp việc làm trong nhà. Đặt ở trước khi xuyên không, nằm mơ mới có?

Kiếm chút bản lĩnh với ít tiền, rồi đưa nàng tới trú tại Ngân Khê. Ở chỗ đó, có trật tự tốt, thì hắn mới có thể từ từ cẩu thả được.

Sau bốn ngày.

Lương thực trong nhà cũng đã hao hụt hơn một nửa, quan trọng chính là miệng không còn cảm giác vị, không có vị thịt, vị dầu cũng không có, nhạt nhẽo rất khó chịu.

Mà trong ngày hôm đó, Diêm nương tử ra ngoài nhặt củi, lại mang về một chuyện từ bên ngoài.

"Nguyên ca nhi, nam nhân nhà Thái Hoa tẩu bị một con gấu mù đá văng, nghe nói còn lưu lại trong núi, hẳn là mạo hiểm tiến vào ngọn núi thứ hai.

Nhà Thái Hoa tẩu còn có một đứa con trai và một đứa con gái, làm sao sống được đây.

Lần trước ngươi cũng chạy vào ngọn núi thứ hai mới bị lợn rừng đuổi, nên mới bị thương, aii… Ở sơn khẩu Tiểu Mặc sơn, chẳng lẽ không còn con mồi nào nữa sao?"