"Chị gái ư? Vấn đề là... cô ta có thật sự nghĩ như vậy không?" Khương Chi như đang ngẫm nghĩ điều gì, cô đi tới trước mặt Khương Thấm yếu đuối vô tội, phun ra một câu.
"Nếu tôi thật sự muốn gϊếŧ cô, thì chẳng cần phải ra tay nữa ấy chứ.”
"Chi Chi... Mày!" Khương Thấm ngạc nhiên trợn tròn hai mắt, cô ta không hiểu tại sao Khương Chi lại đột nhiên dám nói như vậy.
"Mày lại dám vênh mặt nữa à?"
Khương Hồng Xương giơ tay, định tát Khương Chi một cái nữa, nhưng giây tiếp theo ông ta lại dừng lại.
“Nếu ông còn dám ra tay nữa thì tôi sẽ đáp trả đấy.” Cái tát vừa rồi, ông ta còn thấy chưa đủ à?
Khương Chi nhìn thẳng vào mắt ông ta.
Sắc mặt Khương Hồng Xương tái nhợt, không biết vì sao, tự nhiên ông ta không dám ra tay.
Lữ Nhược Lan đau lòng vô cùng: "Sao Chi Chi lại không nghe lời như vậy? Con thật sự làm chúng ta quá thất vọng!"
Nghe vậy, Khương Chi cảm thấy lòng đau đớn đến tột cùng, cùng với đó là sự bất bình và tuyệt vọng không kể xiết.
Nước mắt cô không tự chủ mà chảy xuống.
Có lẽ đó là ý thức còn sót lại của nguyên chủ. Cảm giác ấm ức này thật sự rất ngột ngạt.
Rõ ràng cô mới là cô con gái ruột bị lưu lạc bên ngoài, tại sao mọi người lại đối xử với cô như vậy chứ?
Nhưng sau khi nước mắt rơi, Khương Chi chợt thấy nhẹ nhõm hơn rất nhiều.
Cô đưa tay lau nước mắt trên mặt, quay người lại với khuôn mặt vô cảm.
"Ai quan tâm đến kỳ vọng của mấy người chứ?"
Trước sự chứng kiến
của mọi người, cô đi thẳng về phòng.
Những vị khách khác trong bữa tiệc vội vàng chạy tới an ủi gia đình: “Ôi, đứa trẻ nào lớn lên ở nông thôn cũng như thế cả, chưa kể bây giờ nó đã lớn rồi, khó thay đổi lắm.”
"Nhưng nếu đã nhận nó về nhà, mọi người nên tìm cách giáo dục nó đi.
Không thể để nó tiếp tục cư xử như vậy được."
"Đúng vậy…"
Khương Chi trở về phòng, nhìn khuôn mặt mình trong gương, không khỏi mỉm cười.
Hóa ra khuôn mặt này gần giống khuôn mặt của cô, nhưng có một chút khác biệt.
Nhìn bề ngoài của cô thì có thể thấy "Khương Chi" có số vượng gia đình.
Chẳng trách nhà họ Khương ghét cô đến vậy mà vẫn muốn nhận cô về.
Nói thì hơi buồn cười, nhưng nếu mẹ ruột của Khương Thấm mà không sơ suất thì nguyên chủ đã không bị lạc mất.
Nhưng sau đó, khi mẹ ruột của Khương Thấm qua đời trong một vụ tai nạn. Thế là nhà họ Khương đã nhận nuôi Khương Thấm, còn chiều chuộng nuôi nấng cô ta thành thiên kim nhà giàu danh xứng với thực.
Con gái của bảo mẫu thành công ngồi mát ăn bát vàng, thay thế thiên kim thật đã mất tích, không những vậy còn chiếm được sự yêu thương của cả gia đình.
Mỉa mai thật.
Điện thoại trong phòng cô đột nhiên vang lên, quản lý Uông Thần gọi đến.
"Bà cố nội của tôi ơi, anh xin cô mau đi livestream làm rõ scandal của mình đi! Cô có biết mình sắp bị toàn cõi mạng block vào danh sách đen không đấy!"
Trong khoảng thời gian này, có thể nói, chuyện gì mà Khương Chi làm cũng không được như ý muốn, sự nghiệp lao đao.
"Livestream hả?" Khương Chi suy nghĩ một chút, hình như là một cách tích lũy danh tiếng và tín ngưỡng.
Lúc ở dưới lầu, cô nhận ra linh lực trong cơ thể mình như đang bị thứ gì đó áp chế, chỉ có thể sử dụng không đến 10%.
Không thể ngồi chờ chết như vậy được, cô phải nghĩ ra cách gì đó.
Vì vậy, dựa theo ký ức trong đầu, Khương Chi bấm vào phần mềm livestream.
Trước đây, "Khương Chi" cũng thường xuyên livestream, nhưng cô luôn trang điểm đậm, tạo dáng õng ẹo để thu hút fans cũng như lượng ngườI truy cập.
Nhưng Khương Chi bây giờ không định làm vậy nữa.