Ninh Thành, nhà họ Khương.
Khương Chi ngơ ngác đứng trên bậc thang, hơi choáng váng.
Gò má hơi đau, như thể cô vừa bị ai đó tặng một bạt tay vào mặt vậy.
Khương Chi nhớ rõ là một giây trước, mình vẫn đang trong thời khắc quan trọng nhất khi độ kiếp phi thăng. Tổng cộng chín chín tám mươi mốt lần cú thiên lôi giáng xuống, nhưng cô chỉ mới bị sét đánh được một nửa thì đã lăn ra bất tỉnh.
Khi tỉnh lại, cô đã ở đây rồi.
“Khương Chi, mày đúng là đồ ác độc, ngay trong trong bữa tiệc của nhà họ Khương chúng ta, mày lại dám công khai tấn công chị ruột mày!"
Một người phụ nữ trung niên có khí chất đoan trang tao nhã đang bảo vệ một cô gái trẻ bị ngã gãy tay, vẻ mặt bà ta trông cực kỳ khó chịu.
Khương Chi nhìn mắt người kia, đầu bỗng nhiên trào ra vô số mảnh ký ức nhỏ vụn.
Hóa ra cơ thể hiện tại của cô cũng tên là Khương Chi, cô là thiên kim thật đã mất tích nhiều năm của gia đình họ Khương.
Từ nhỏ, cô thiên kim thật này lưu lạc tới một ngôi làng miền núi lạc hậu, phải sống trong cảnh nghèo khó, lớn lên vất vả, thậm chí còn không có tiền học đại học.
Vừa đến tuổi trưởng thành, cô đã phải lên thành phố tìm việc làm.
May là vì khuôn mặt xinh xắn, nên cô được một người đại diện chú ý. Cứ như thế, Khương Chi trở thành ngôi sao tuyến 18 ít tên tuổi trong làng giải trí.
Nhưng cuộc sống của một ngôi sao tuyến 18 ít tiếng tăm rất khó khăn. Hàng ngày, cô phải vật lộn tìm kiếm tài nguyên, nhưng vẫn không tên tuổi gì, thậm chí cô còn phải sống tạm bằng lương cơ bản của công ty.
Cách đây không lâu, cô được nhà họ Khương nhận lại. Cô thiên kim bị đày ải cuối cùng cũng có nhà, nhưng thực tế không như Khương Chi mong đợi.
Bởi vì xa nhà quá lâu, nên khi trở về, cô mới biết nhà họ Khương đã có một cô con gái nuôi tên là Khương Thấm.
Từ nhỏ, Khương Thấm đã lớn lên trong sự bảo bọc yêu thương của nhà họ Khương. Cô ta vừa cao ráo vừa duyên dáng yêu kiều, là một cô tiểu thư xinh đẹp nền nã. Ai ai trong nhà họ Khương đều thích cô ta.
Từ khi nhận con gái ruột về, cả nhà rất sợ Khương Thấm buồn bã, nên mấy ngày nay ai nấy đều rất cẩn thận, tỉ mỉ quan tâm, sợ cô ta không vui.
Thế nên, cô thiên kim thật Khương Chi lại bị họ bỏ quên.
Vốn dĩ Khương Chi rất vui vẻ mong đợi, nhưng thấy thế, tâm lý của cô ngày càng bất thường, cô không thể chấp nhận sự thật này. Thế nên, mối quan hệ giữa hai thiên kim nhà họ Khương này ngày càng trở nên căng thẳng.
Tuy thế, nhưng Khương Chi chưa bao giờ nghĩ đến chuyện như cố tình đẩy Khương Thấm xuống cầu thang.
Cú ngã đó hoàn toàn do Khương Thấm tự biên tự diễn.
Sau khi diễn cảnh ngã xuống cầu thang xong, cô ta còn cố tình gào khóc ầm ĩ, khiến mọi người lôi Khương Chi ra mắng mỏ một phen.
Khương Chi nghe những câu buộc tội kia, đương nhiên không nhịn được, cô lập tức phản bác: “Là đó cô ta tự mình ngã xuống cầu thang mà, tôi không rảnh đẩy cô ta ngã đâu.”
Khương Hồng Xương trông rất tức giận: "Mày còn ngụy biện! Sao Thấm Thấm lại tự ngã chứ? Đầu óc con bé đâu có bị gì đâu! Mày nói dối cũng phải tìm lý do thuyết phục chứ!”
"Ba, mẹ, con không sao... Có lẽ mấy ngày nay Chi Chi thấy mọi người cứ tập trung chú ý đến con, em ấy cảm thấy bị bỏ rơi nên... mới làm thế…”
Khương Thấm nhẹ nhàng an ủi.
Thấy thế, mẹ nuôi Lữ Nhược Lan càng cảm thấy bất bình hơn cho cô ta. Bà quay lại chất vấn Khương Chi: “Dù sao Thấm Thấm cũng là chị gái của con, từ khi con về nhà, con bé luôn nhường nhịn con, chiều chuộng con. Sao con lại đối xử với con bé như vậy hả?"