Hoài Niệm nghe được giọng nói kia, lo lắng khẩn trương lại tăng vọt.
Cô nuốt nước miếng, trả lời: “Là em…”
“Ừ, có chuyện gì sao?” Tịch Tử Việt thấp giọng hỏi. Giọng nói trầm thấp mềm mại chỉ rành riêng cho mỗi mình cô.
Lúc này, anh đang ngồi trong phòng họp, chung quanh còn có một đám điều hành. Từ lần trước Tịch Tử Việt đi đài truyền hình tuyên bố Hoài Niệm là bạn gái của anh, tin tức lão đại có đối tượng bùng nổ từ nội bộ truyền ra. Thậm chí có một loạt sóng đàn em của Tịch Tử Việt tìm kiếm trên mạng tin tức về người yêu của lão đại.
Thế nhưng sau khi tin đồn truyền ra, bọn họ không phát hiện lão đại có biến chuyển hay thay đổi đặc biệt. Mức độ công tác vẫn như thường cũng như đời sống tìиɧ ɖu͙© buồn tẻ.
Hoặc là mọi người nghi ngờ tính chân thật của tin đồn, hoặc là người phụ nữ này không phải là ‘chân mệnh thiên tử’, có chăng cũng chỉ là lão đại đã tới lúc phải tìm cho con trai một người mẹ.
Đáng lẽ nha, trung niên chính trực ‘hạn hán’ lâu như vậy, đột nhiên có tình nhân nhỏ, không phải hàng đêm ôm ấp người đẹp trong lòng vui vẻ quên trời quên đất hay sao? Tại sao vẫn còn lủi thủi một thân một mình mỗi ngày như vậy? Dạo trước anh còn đi Ấn Độ nghiên cứu và phát triển trung tâm hơn nửa tháng. Theo như các đồng nghiệp bên kia kể lại thì anh ăn chung ngủ chung với mọi người, bên người không có bóng dáng phụ nữ nào cả.
Nhưng lúc này, khi Tịch Tử Việt bắt điện thoại và nói chuyện, mỗi một vị điều hành chỉ cần không mù không điếc đang ngồi ở đây đều có thể nhìn thấy bộ dạng mềm mại của anh, nghe được giọng nói trầm thấp dịu dàng đến rùng mình.
Trong phòng yên tĩnh một cách kỳ lạ, bên kia điện thoại cũng lặng như tờ. Tịch Tử Việt đảo mắt một vòng, giơ tay ra hiệu ngừng cuộc họp, đứng lên, rời khỏi phòng.
Trong phòng khôi phục lại không khí thoải mái. Mấy vị điều hành trò chuyện vui vẻ, bàn tán chuyện lì xì bao nhiêu khi lão đại đám cưới đây.
Tịch Tử Việt ra khỏi phòng họp, chờ một lát, bên kia vẫn không lên tiếng, anh hỏi lại một lần nữa: “Sao vậy?”
Hoài Niệm nghĩ tới nghĩ lui cũng nghĩ không ra nguyên nhân hợp lý để điện thoại cho anh, cuối cùng cũng đành nói thật, “Tư Viễn nói nó nhớ em, nhưng anh không cho phép…”
Thì ra như vậy, đáy mắt của Tịch Tử Việt thoáng hiện lên vẻ thất vọng.
Anh ngồi xuống sofa, ra hiệu trợ lý mồi anh điếu thuốc.
Hoài Niệm không nghe anh trả lời, nói thêm một câu: “Em thật sự nhớ nó… Nếu như cậu nhóc có thể tới, em rất vui.”
Tịch Tử Việt rít một hơi thuốc, nói: “Nó rất nghịch ngợm, tới sẽ ảnh hưởng đến sự hồi phục của em.”
“Không có, Tư Viễn rất ngoan! Nó sẽ không ảnh hưởng em đâu!” Hoài Niệm lập tức nhấn mạnh.
Tịch Tử Việt trầm ngâm vài giây, nói: “Anh không yên lòng.”
“Anh… nếu không yên lòng…” Ngón tay của cánh tay bị bó thạch cao cào tới cào lui trên quần áo, Hoài Niệm nghiến răng, thốt lên, “Có thể đi chung với nó tới đây, trông chừng nó…”
Vừa mới dứt lời, Hoài Niệm giống như bị ai nhìn thấy tim đen, gương mặt nóng bừng lên.
Vậy mà giọng điệu ấp a ấp úng của cô truyền đến tai Tịch Tử Việt lại trở thành miễn cưỡng bất đắc dĩ.
Hiện giờ cô đang trong thời kỳ dưỡng thương, tâm tình rất quan trọng, Tịch Tử Việt không dám chọc cô không vui, suy nghĩ một chút rồi trả lời: “Anh an bài người khác dẫn nó tới cho em.”
Tay Hoài Niệm đang bóp chặt vạt áo buông ra, nhẹ nhàng đáp lại: “Dạ…”
Hai bên rơi vào im lặng, có thể nghe được tiếng hít thở của đối phương.
Một lúc sau, Tịch Tử Việt lại hỏi: “Còn có việc gì nữa không?”
“Không có.” Nói xong, Hoài Niệm cúp điện thoại.
Tịch Tử Việt nghe mấy tiếng ‘Đô đô’ bên kia, bỏ điện thoại di dộng xuống, rít vào mấy hơi thuốc, đầu óc trống rỗng mấy giây.
Một vài ý niệm bốc lên đầu, anh cắt đứt kịp thời, xoa xoa mi tâm, đứng dậy đi vào phòng họp.
Bên trong phòng bệnh, Hoài Niệm ném điện thoại sang một bên, ngã xuống giường, cảm thấy mệt mỏi.
Trên đời này làm gì có người đáng ghét như vậy…
Lúc thì đùa giỡn lưu manh, lúc thì không hề quan tâm tới người khác, có ai theo đuổi người ta kiểu này đâu?
Đây là tìm bạn giường thì có, nào giống như đang tìm bạn gái!
Hoài Niệm uất ức buồn bực mãi đến khi Tịch Tư Viễn xuất hiện mới hoàn toàn trở lại bình thường.
Từ xa nhìn thấy Hoài Niệm, Tịch Tư Viễn chạy ào tới muốn nhào vào lòng cô. Cũng may có người bên cạnh kịp thời kéo lại, cậu nhóc mới không nhào lên người Hoài Niệm. Sau khi được nhắc nhở, cậu bé nắm lấy vạt áo của Hoài Niệm, ngửa khuôn mặt nhỏ nhắn lên, cặp mắt trong suốt nhìn cô nói: “Mẹ, tối hôm qua con nằm mơ thấy mẹ đó! Chúng ta cùng nhau đi chèo thuyền, còn cỡi ngựa nữa… Sau đó có một con quái vật nhảy ra, con bị dọa hết hồn. Nhưng mẹ thật lợi hại, một tay ôm con, một tay rút kiếm ra chém chém quái vậy…”
“Quào, mẹ lợi hại vậy à!” Nghe Tịch Tư Viễn miêu tả như thật giấc mộng quái vật, Hoài Niệm nhìn khuôn mặt trắng noãn đáng yêu của nó mà toét miệng cười, trái tim mềm đi, vô cùng hạnh phúc, khó nói lên lời.
Ừ, chỉ cần nhìn thấy cậu nhóc này thì cái gì cũng không còn quan trọng nữa.
Cha già khó ưa kia của cậu bé có tới hay không, cũng chẳng thèm.
Hoài Niệm chơi đùa với Tịch Tư Viễn hết một ngày. Đến khi trời sắp tối thì nhân viên đi chung với Tịch Tư Viễn lên tiếng nhắc nhở, cậu nhóc mới lưu luyến rời đi.
Trước khi đi, Tịch Tư Viễn siết chặt cánh tay kia của Hoài Niệm, méo miệng nói: “Mẹ phải mau chóng khỏe lại nha…”
“Ừ, mẹ sẽ cố gắng hồi phục thật sớm!” Hoài Niệm ra vẻ đáng yêu trả lời.
“Rồi kết hôn với ba thật sớm.”
Hoài Niệm: “...”
Đề tài thay đổi quá nhanh, cô theo không kịp.
Tịch Tư Viễn ôm chân cô, nhỏng nhẻo nói, “Con muốn ở chung với mẹ… Con muốn ba mẹ dẫn con đi chơi chung… Con sẽ nói cho tất cả bạn học nghe, con cũng có mẹ…”
Cậu bé khát vọng tình thương của mẹ, cứ như vậy trực tiếp biểu đạt. Hoài Niệm nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu bé mà hốc mắt ươn ướt, l*иg ngực xông lên một loại xúc động chưa từng có.
Cho đến khi Tịch Tư Viễn đã rời khỏi mà sự kí©ɧ ŧɧí©ɧ này vẫn còn chưa ổn định lại.
Cô muốn được làm mẹ của cậu bé. Vô cùng mong muốn.
Trong khoảng thời gian này, mỗi ngày nghe cậu bé gọi cô là mẹ, tiếng gọi kia sao mà nũng nịu dễ thương đến thế. Nếu như có một ngày, cô nghe cậu bé gọi người phụ nữ khác là mẹ…
Chỉ là nghĩ tới thôi, trong lòng lại chua xót không chịu nổi.
…
Khoảng thời gian này Thẩm Mộng Lam không tới bệnh viện, số lần hai người nói chuyện trên điện thoại cũng ít đi. Hoài Niệm cho rằng cô bị áp lực công việc nặng nề không thể thở nổi, cho nên trong lòng băn khoăn, cũng như không muốn quấy nhiễu cô ấy.
Kết quả, khi cô nàng xuất hiện ở bệnh viện, thì tay hoa tay trái cây, mặt mày vui vẻ tỏa sáng.
Mặc dù thường ngày cô nàng cũng hi hi ha ha, nhưng cảm giác không hề giống nhau, giống như xuân về hoa nở, vạn vật hồi sinh.
Hoài Niệm hỏi cô: “Gần đây có chuyện vui gì à?”
Thẩm Mộng Lam ngồi ở mép giường, cười híp mắt, gọt táo cho Hoài Niệm, gọt xong còn trưng bày ra dĩa trên bàn, đưa nĩa cắm cho cô.
Hoài Niệm cắn một miếng, nhai từ từ, nhai xong rồi nói: “Nịnh bợ xong rồi cũng nên khai báo đi.”
Thẩm Mộng Lam bật cười, che mặt lại mà cười, một lát sau lại buông ra, hắng giọng, nói: “Mình đã cặp kè với Mộc Mộc rồi.”
“Mộc Mộc?” Hoài Niệm nghi ngờ, đây là người nào?
“Chu Mục Thâm chứ ai!”
Cậu ta… Hoài Niệm hơi giật mình, có hiệu suất như vậy?
Cô không khỏi cảm thán: “Tốc độ phát triển của các người… nhanh thật đó…”
Thẩm Mộng Lam cười hì hì, “Đêm hôm đó mình không chỉ uống rượu với anh ấy, sau cùng nửa tỉnh nửa say lên giường luôn rồi…”
“Vì vậy hai người đã bắt đầu?”
“Đúng vậy! Cặp kè rồi!” Cô nàng không hề ngượng ngùng.
Hoài Niệm kết luận: “Đơn giản thô bạo, gọn gàng nhanh lẹ.”
Thẩm Mộng Lam vẫn toét miệng cười, “Lên giường rồi mà không hẹn hò chính là lưu manh trêu đùa! Tiểu Mộc Mộc nhà mình chính là thanh niên đầu đội trời chân đạp đất xuất thân danh giá, nhân phẩm số một, làm gì gây nên những chuyện như vậy! Lên giường rồi sẽ chịu trách nhiệm!”
“Tiểu Mộc Mộc nhà cậu…” Hoài Niệm khinh khi ra mặt, rùng mình nổi da gà. Nhưng nhìn bộ mặt xuân tình tràn trề không hề che đậy của Thẩm Mộng Lam mà cô thật lòng cao hứng vì cô bạn này, “Chu Mục Thâm là một chàng trai tốt, thanh niên đẹp trai có tài, tính tình cũng nghiêm túc, có thể chăm sóc cậu.”
“Không thể so sánh với Tịch lão đại của cậu.”Thẩm Mộng Lam cười hì hì nói. Miệng thì nói vậy, nhưng trên mặt hiện rõ vẻ hạnh phúc ngọt ngào không ai có thể sánh bằng đàn ông nhà mình.
Hoài Niệm giống như bị trúng tên, trong lòng chua xót.
Cho dù Tịch Tử Việt có được một nửa dịu dàng chăm sóc của Chu Mục Thâm cũng sẽ không làm như vậy…”
Ai da, thật khó nói hết lời.
Thẩm Mộng Lam nhìn vẻ mặt không bình thường của cô, tò mò hỏi: “Gần đây chung đυ.ng không thoải mái à?”
Ha ha, có gì mà thoải mái.
“Sao vậy? Nói đi, bạn thân chính là dùng để phàn nàn và nghĩ kế!”
“Cũng không có chuyện gì. Chỉ là không hiểu nổi anh ấy, có lúc bám dai như đĩa, có lúc thì lại thờ ơ…” Đột nhiên Hoài Niệm có chút tiêu cực, “Có thể chỉ là trêu đùa theo đuổi cho vui mà thôi…”
“Lúc lạnh lúc nóng hả?”
“Không biết có phải mình tự đa tình không nữa?” Hoài Niệm mờ mịt hỏi, “Nghĩ kỹ lại một chút, anh ấy chưa bao giờ tỏ tình với mình… Mỗi lần muốn mình ở chung với anh ấy thì toàn dùng cái dáng vẻ giải quyết việc chung nói điều kiện với mình… Giống như Tổng Giám đốc bá đạo bao nuôi tình nhân nhỏ vậy…”
Thẩm Mộng Lam nghe Hoài Niệm bày tỏ mà cũng có chút bối rối, dù sao thân phận và điều kiện của Tịch Tử Việt cũng rành rành ra đó.
Đàn ông kim cương độc thân hơn ba mươi có đứa con đáng yêu, trong tay thao túng tập đoàn khoa học kỹ thuật xuyên quốc gia, giá trị tài sản không đếm xuể, điều kiện ngoại hình có thể vượt mặt giới thời trang.
Bao nuôi người đẹp, lúc rảnh rỗi thì vui đùa một chút, bận rộn thì bỏ mặc, đúng là phù hợp với kiểu người như vậy.
Nếu như Tịch Tử Việt nghiêm túc cần một người bạn gái, và đối tượng là công chúa quốc gia nào đó, thì còn có cảm giác chân thật một chút.
Vẻ mặt do dự của Thẩm Mộng Lam càng khiến Hoài Niệm buồn rầu.
Cô thở dài, nói khẽ: “Thuận theo tự nhiên thôi, không nên suy nghĩ nhiều như vậy.”
“Nếu như cậu thật sự yêu thích anh ta, thì chủ động lập ra điều kiện đi! Ai quy định chỉ có nam mới theo đuổi nữ, nữ không thể theo đuổi nam sao? Người như Tịch Tử Việt hiếm hoi tới nổi không thể nào sao bản lại. Chỉ với một điều này thôi, bỏ lỡ rồi sẽ không tìm ra được người thứ hai.” Thẩm Mộng Lam nhìn thấy sự mất mát trong mắt của Hoài Niệm, tích cực xúi giục, nói.
“Điều kiện như anh ta, cậu muốn anh ta cúi đầu theo đuổi phụ nữ thì thật sự rất khó! Có thể anh ta hoàn toàn không có loại suy nghĩ lô-gích theo đuổi phụ nữ.”
Hoài Niệm cắn cắn môi, không lên tiếng.
Cậu ấy nói rất có lý, cô không thể nào phản bác được.
“Hơn nữa, người ta bận rộn như vậy, cậu phải thông cảm nhiều hơn. Đông Diệu có mấy trăm ngàn nhân viên, nghiệp vụ trải rộng toàn cầu hơn trăm quốc gia, anh ta có thể có bao nhiêu thời gian để nói chuyện yêu đương! Lời nói của mình đúng trọng điểm, cậu nên lắng nghe. Với điều kiện của cậu, đối với một đống người dở hơi, cậu là nữ thần, nhưng đối với Tịch Tử Việt mà nói thì cậu chỉ là vịt trời mà thôi. Nếu như cậu muốn đối phương tôn sùng như nữ thần thì tốt nhất nên đổi người đàn ông khác đi.”
“Ừ…”
Thẩm Mộng Lam không khỏi cảm khái, nói: “Còn Tiểu Mộc Mộc nhà mình là đàn ông ‘kinh tế dễ dùng’* ngon lành, công việc ổn định tiền đủ xài, lại có thời gian dành cho mình. Đương nhiên rồi, anh ấy không làm ra tiền cũng không sao, mình nuôi ảnh!”
*Đàn ông kinh tế dễ dùng là từ dùng để miêu tả loại con trai kiểu tóc truyền thống, tướng mạo bình thường, cao từ 172-182cm, cân nặng khoảng 65-85kg, tính tình hiền hậu, không hút thuốc, không uống rượu, không tắt điện thoại, không bài bạc, không hút sách, không trai gái, lương tháng từ 2000-10000; bình thường hay làm ngành giáo dục, IT, chế tạo máy móc, kỹ thuật.Thời đại thay đổi, không ít phụ nữ thành phần tri thức từ bỏ đàn ông ‘Rùa vàng’ mà đi tìm ‘Kinh tế dễ dùng’.
“Đừng nhắc tới anh chàng của cậu nữa…” Hoài Niệm nằm ngửa ra giường, đầu đau nhức.
Cô cũng muốn đàn ông ‘kinh tế dễ dùng’ mà. Cô cũng biết mình xuất thân tầm thường, điều kiện bình thường chứ bộ.
Nhưng hết lần này tới lần khác, ông trời lại an bài cho Tịch Tử Việt xuất hiện…
Hết lần này tới lần khác… để anh mỗi một lần đều mang lại rung động trong cô, một lần lại một lần, trùng hợp với tình nhân trong mộng của cô…
Cô biết không thích hợp, biết tất cả chuyện này đều không thể nào, cô đã từng cố gắng chống cự. Cô không ngừng khuếch đại từng hành động đáng giận, nhắc nhở mình tránh xa anh, cự tuyệt anh.
Nhưng vô dụng, không thể nào thực hiện được.
Những hành động thân mật vốn dĩ nên khiến cô chán ghét trở thành lý do trái tim cô lỗi nhịp rộn ràng.
Trong khoảng thời gian nằm viện này, cô khống chế không được mà nhớ anh, muốn nhìn thấy bóng dáng anh, muốn nghe tiếng anh nói… Ngay cả nằm mơ cũng thấy anh gọi điện thoại cho cô…
Không còn cách nào khác, chính là yêu thích mà thôi…
“Được được được, không nhắc tới chàng của mình nữa….” Thẩm Mộng Lam cũng phát hiện lúc này không phải là lúc khoe khoang ân ái. Chị em tốt của cô đang trong dầu sôi lửa bỏng, cô phải kiềm chế, nói ít lại. “… Vậy nói chuyện anh của cậu đi, nói Tịch lão đại nhé!”
Hoài Niệm nhắm mắt lại, “Không có gì đáng nói, lão già đáng ghét, mình cũng không muốn thích anh ta… Ngoại trừ cao lớn đẹp trai sự nghiệp thành công thì không còn ưu điểm gì khác… Nhất là tính tình thật thúi hẻo…”
“Chị hai của tôi ơi, cao lớn đẹp trai sự nghiệp thành công mà chị còn muốn như thế nào nữa?” Thẩm Mộng Lam lặng lẽ nhìn trời, “Trên đời này làm gì có loại đàn ông mười phân vẹn mười.”
Hoài Niệm không lên tiếng.
Thẩm Mộng Lam nhìn vẻ mặt rối rắm vừa yêu vừa hận của cô mà phát điên lên, “Đừng làm chuyện phức tạp lên như thế, thích thì theo đuổi mau lên! Núi không tới mình tới! Con trai anh ấy thích cậu, chính là thiên thời địa lợi!”
Hoài Niệm thở dài một hơi.
“Chẳng lẽ cậu ngập ngừng là vì anh ta là chú của Tịch Nghiệp?” Thẩm Mộng Lam dò hỏi.
“Không phải…” Hoài Niệm phủ nhận không chút do dự. Mặc dù chuyện này quả thật rất mất mặt, nhưng nếu như cô đã yêu thích một người thì sẽ không ngại người ngoài lời qua tiếng lại.
“Cậu cũng đã nói rồi, đối với anh ấy, mình chỉ là vịt trời mà thôi, điều kiện chênh lệch quá lớn. Không nắm chắc hùng hổ theo đuổi, lo lắng tự mình dâng tới cửa, trở thành đối tượng tạm thời của anh ấy.” Dường như Hoài Niệm đang suy nghĩ tới điều gì đó, ánh mắt càng ngày càng u buồn, “Hơn nữa quá khứ mình đen tối, tình một đêm, mang thai sinh con… Rất nhiều đàn ông để ý tới chuyện này…”
Ban đầu Tịch Nghiệp không phải như vậy. Lúc mới quen, anh ta nhất kiến chung tình, điên cuồng theo đuổi, thậm chí còn ngoan ngoãn dỗ ngọt luôn cả gia đình nhà cô. Sau đó, không biết anh ta biết được quá khứ của cô từ đâu, không còn sự phong độ và kiên nhẫn của người lịch thiệp, luôn luôn muốn ép cô lên giường. Cô không muốn thì anh ta nói cô làm ra vẻ, nói cô không thật lòng đối với anh ta.
Trước khi xảy ra chuyện nɠɵạı ŧìиɧ, hai người đã bằng mặt không bằng lòng. Cho dù biểu hiện thường ngày của anh ta tương đối khá, nhưng mỗi khi say rượu đều bộc lộ sự ghét bỏ lẫn không cam lòng đối với cô. Lúc ấy cô đã muốn chia tay, nhưng anh ta lại lấy lòng cầu hòa một lần nữa, thậm chí còn tung ra cả đòn cầu hôn để biểu hiện thành ý. Người trong nhà dốc lòng nói dùm cho anh ta, cô không chấp nhận lời cầu hôn nhưng vấn đề chia tay vẫn chưa giải quyết được.
Mãi cho đến khi chuyện nɠɵạı ŧìиɧ bị bại lộ…
Khi Viên Nhã Văn nói đã trao lần đầu tiên cho anh ta, cô biết, ngày này cuối cùng cũng đã tới.
Rốt cuộc ý nghĩ không giống nhau, không thể nào tiếp tục.
“Niệm Niệm… cậu đừng suy nghĩ như vậy…” Thẩm Mộng Lam đau lòng, vội vàng nói, “Ai lại không có quá khứ tì vết, người nào cứ mãi nhắm vào quá khứ của cậu thì người đó không xứng đáng tồn tại trong tương lai của cậu! Tịch Tử Việt anh ta có tuyệt vời cỡ nào đi chăng nữa, nếu cậu không thích anh ta, anh ta cũng chẳng là thứ gì cả! Cùng lắm cũng chỉ là một người xa lạ không liên quan tới mình!”
“Ừ, mình biết rồi.” Hoài Niệm nhìn Thẩm Mộng Lam cười cười, u buồn trong đáy mắt như mây mù tan đi.
Cô không muốn nói tiếp vấn đề nặng nề này nữa, càng không muốn mang tới cảm xúc tiêu cực của mình đến với người bên cạnh, nhẹ giọng nói, “Cậu đừng lo lắng cho mình, đầu tư thật tốt vào tình cảm của cậu đi kia. Mình chờ góp tiền chúc mừng cho hai người đó.”
Nhắc tới vấn đề này, trên mặt Thẩm Mộng Lam lại hiện lên vẻ ngọt ngào, “Chuyện kết hôn còn xa, ai biết sau này sẽ như thế nào.” Đến cuối cùng, cô mỉm cười nói thêm một câu, “Chỉ mong được như vậy.”
…
Sau khi Hoài Niệm nói chuyện với Thẩm Mộng Lam xong, trong lòng thoải mái hơn nhiều. Cô thản nhiên đối mặt với tình cảm của mình, không hề đè nén dằn vặt, không hề trằn trọc do dự, không hề nhắm mắt bịt mũi mà ghét anh, cũng như không đối đầu với bản thân, trạng thái rất bình tĩnh.
Lúc rảnh rỗi, cô sẽ lướt web tìm tin tức có liên quan tới Tịch Tử Việt mà đọc.Cô cũng vào trang web chính thức của Đông Diệu tìm tin tức có liên quan tới Tịch Tử Việt, mặc dù đó là những bản thảo thông báo rất ngắn ngọn, ví dụ như anh đi nước nào, gặp gỡ các vị lãnh đạo nào, cũng như đã đạt được hợp tác nào đó. Nhưng điều quan trọng chính là cô cảm thấy rất thú vị, so với theo dõi những chương trình văn nghệ tạp kỹ thì còn thích thú hơn.
Còn có một điều khác khiến Hoài Niệm cao hứng hơn nữa. Coi như Tịch Tử Việt cũng là nhân vật nổi tiếng, nhưng trên mạng lại không hề có tin tức anh dính dáng tới xì căng đan, cũng như không có bất cứ tin đồn nào về cuộc sống cá nhân của anh. Ngay cả tạp chí cao cấp gì đó bình chọn Toản Thạch Vương Lão Ngũ, bản xếp hạng những người đàn ông được phụ nữ ao ước có được nhất, cũng không có tên anh. Đi cùng với tên của anh chỉ có tin tức mua bán từ phía chính phủ.
Cô càng đọc, càng cảm thấy thiện cảm của mình đối với anh tăng vọt.
Cô thích đàn ông chính là ở điểm khiêm tốn không khoe khoang.
Nằm viện suốt hai tuần lễ, tình trạng sức khỏe của Hoài Niệm đã ổn định. Ngoại trừ tay trái vẫn còn bất tiện ra, ngực phổi đã bớt đau, đi bộ cũng không bị ảnh hưởng, cho nên cô xin bác sĩ cho mình xuất viện.
Sau khi bác sĩ kiểm tra cho cô xong, biết được cô có thể xuất viện, cho nên đã xin ý kiến với Tịch Tử Việt. Được sự đồng ý của Tịch Tử Việt, bác sĩ là thủ tục xuất viện cho Hoài Niệm. Hoài Niệm không muốn để Tịch Tử Việt ôm hết vào người tất cả việc của cô, cho nên đã hỏi y tá tiền nằm viện. Sau khi hỏi xong thì cô mới biết tại sao mình nằm viện được thoải mái như vậy, bình phục nhanh như thế. Không riêng gì về hoàn cảnh bố trí hạng nhất, ngay cả bác sĩ giúp cô mỗi ngày vận động, chuyên gia xoa bóp cho cô, giáo sư tâm lý trò chuyện với cô, thậm chí đầu bếp và chuyên gia dinh dưỡng cho bệnh nhân, cũng đều là dân chuyên nghiệp.
Nhìn thấy mấy con số kia, Hoài Niệm im lặng, bỏ đi dự tính muốn tự mình trả tiền.
Làm người nên tự lượng sức mình, cô chưa đạt tới thực lực này.
Nếu là người khác thì có thể chỉ cần nằm viện mấy ngày, nhưng hết lần này tới lần khác bác sĩ muốn giữ cô lại cho tới ngày hôm nay. Hoài Niệm rất đau lòng, không khỏi suy nghĩ, có phải bệnh viện chỉ nhìn túi tiền của Tịch Tử Việt hay không, muốn ghi xuống bao nhiêu thì ghi bấy nhiêu.
Ngày Hoài Niệm xuất viện, Quách Quế Vân và Hoài Hải tới bệnh viện đón cô, còn có cả Thẩm Mộng Lam.
Đoàn người đang chuẩn bị rời khỏi thì Tịch Tử Việt dẫn theo Tịch Tư Viễn xuất hiện.
“Mẹ___” Cậu bé nồng nhiệt bổ nhào về phía Hoài Niệm.
“Cục cưng ngoan.” Hoài Niệm cười, lên tiếng, vuốt đầu của cậu bé, ánh mắt tràn đầy niềm vui.
Ba mẹ cô đứng bên cạnh mặt cứng đờ. Thẩm Mộng Lam là người đầu tiên có thể phản ứng, cúi người chào hỏi Tịch Tử Việt, “Chào Giám đốc Tịch.”
Đối mặt với người đàn ông cao lớn uy nghiêm, ăn nói thận trọng này, cô nàng kính cẩn ngưỡng mộ như chưa từng xảy ra trong lịch sử, hơn nữa còn mang theo chút nghiêm nghị.
Ba của Hoài Niệm, Hoài Hải, trấn tỉnh lại, lên tiếng chào hỏi Tịch Tử Việt, “Giám đốc Tịch, ngài mạnh khỏe.”
Tịch Tử Việt gật đầu chào, ánh mắt nhìn về phía Hoài Niệm. Hoài Niệm không nhìn anh, cúi đầu đùa giỡn với cậu nhóc kia.
Tịch Tử Việt bị Hoài Niệm lờ đi cũng thành thói quen. Anh biết có con trai ở đây thì cô sẽ vui vẻ, cho nên hôm nay anh dẫn theo con trai tới đón cô xuất viện.
“Mẹ! Mẹ! Con muốn nói nhỏ với mẹ cái này.” Tịch Tư Viễn kéo tay Hoài Niệm nói.
“Hả? Nói cái gì?” Hoài Niệm đang tính ngồi xổm xuống thì Tịch Tư Viễn đã kéo tay cô đi về phía phòng bệnh, “Chúng ta vào trong hãy nói, con chỉ muốn nói cho mẹ nghe thôi.”
“Mọi người chờ con một lát.” Hoài Niệm cưỡng không lại cậu bé, đi theo cậu nhóc vào trong.
Vào phòng, Tịch Tư Viễn đóng cửa lại. Hoài Niệm nhìn thấy cậu bé như vậy không nhịn được cười, “Thần bí như vậy à! Cục cưng, con muốn nói nhỏ với mẹ cái gì hả?”
“Mẹ, mẹ ngồi xuống trước đã.” Tịch Tư Viễn giống như bề trên đắc ý, dắt Hoài Niệm tới ngồi trên sofa.
Hoài Niệm ngồi xuống, Tịch Tư Viễn quỳ gối trên sofa, dùng bàn tay nhỏ bé bắt đầu bóp bóp bả vai cho cô, “Mẹ, thoải mái không?”
“Rất thoải mái. Cưng ngoan, muốn nói nhỏ với mẹ cái gì thì nói đi?”
“Mẹ, mỗi ngày cục cưng đấm bóp cho mẹ, mẹ lập tức khỏe lại!”
“Ừ…” Hoài Niệm nghe được những lời nói trẻ con như vậy, bật cười vui vẻ.
“Mẹ, mẹ theo con với ba về nhà nhé, mỗi ngày con sẽ đấm bóp cho mẹ!”
Hoài Niệm: “...” Giỏi rồi, cậu nhóc này, cách nói chuyện đã có tiến bộ.
Ngoài phòng, Tịch Tử Việt nói với mẹ của Hoài Niệm: “Sức khỏe của Hoài Niệm còn chưa được hoàn toàn bình phục, về nhà rất bất tiện. Cháu đã an bài một chỗ cho cô ấy nghỉ ngơi, cách công ty rất gần, có nhân viên chuyên nghiệp chăm sóc.”
“Giám đốc Tịch, vậy không tốt lắm đâu. Trong lúc nằm viện Hoài Niệm đã làm phiền cậu rất nhiều… Hai người chúng tôi cũng không có nhiều việc, có thể chăm sóc nó…”
“Vì cứu con của cháu mà cô ấy bị thương, cháu nên phụ trách.” Tịch Tử Việt nói chuyện một cách thản nhiên, giọng nói bình tĩnh, không cho người ta cơ hội kháng cự, “Trước khi cô ấy hoàn toàn bình phục, cháu có trách nhiệm chăm sóc cô ấy.”
Thẩm Mộng Lam nói giúp vào, “Chú thím à, Giám đốc Tịch nói cũng đúng, hơn nữa còn có thể cung cấp điều kiện tốt nhất cho Hoài Niệm. Có nhiều vấn đề chúng ta không hiểu, sẽ chăm sóc không được tốt. Vì sức khỏe của Niệm Niệm, chú thím đồng ý với sự an bài của Giám đốc Tịch đi ạ.”
Cô nàng liều mạng đá lông nheo ra hiệu cho ba mẹ của Hoài Niệm.
Mặc dù ba mẹ của Hoài Niệm không muốn cô ở gần Tịch Tử Việt, nhưng bọn họ hiểu rõ, bọn họ không thể nào đắc tội với một nhân vật như Tịch Tử Việt. Hiện giờ, một bên Thẩm Mộng Lam nói vào, một bên lại nháy mắt ra hiệu liên tục, con bé lại là bạn thân nhất của Hoài Niệm, cho nên bọn họ chỉ có thể thuận theo, nói: “Vậy làm phiền Giám đốc Tịch rồi…”
“Đi thôi đi thôi, chúng ta về trước. Niệm Niệm sẽ bị sự nhiệt tình của cậu nhóc kia quấn lấy, không biết phải còn bao lâu nữa, chúng ta cũng không cần đưa tiễn.” Dưới sự phối hợp chặt chẽ của Thẩm Mộng Lam, cô nàng và ba mẹ của Hoài Niệm ra về.
Tịch Tử Việt đi chung với bọn họ tới thang máy, trên đường không ai nói một câu nào.
Thẩm Mộng Lam âm thầm suy nghĩ, tám phần chắc chắn là Hoài Niệm lên giường với Tịch Tử Việt rồi mới thích anh ta. Đây chính là loại nam thần chỉ có thể nhìn từ xa chứ không thể trêu đùa, đi tới đâu là gây áp lực tới đó, làm gì có thể nghĩ ra được cảnh tượng liếc mắt đưa tình đây. Cho dù anh ta có đẹp trai đi chăng nữa, thì cũng chỉ có kính sợ, mất đi tâm tình nhộn nhạo.
Vào thang máy, Thẩm Mộng Lam cười nói: “Nhờ cậy Giám đốc Tịch chăm sóc Niệm Niệm dùm.”
Tịch Tử Việt hơi gật đầu, “Đi thong thả.”
Cửa thang máy đóng lại, Thẩm Mộng Lam thở phào nhẹ nhõm.
Vẻ mặt nam thần cấm dục tràn trề khí thế, làm sao mà nói chuyện yêu đương, làm sao nói chuyện yêu đương đây! Cô thật sự toát mồ hôi hột dùm chị em tốt này! Không biết nó có giống như những người phụ nữ khác, làm nũng giả đò đáng yêu với bạn trai hay không?
Ra khỏi thang máy, Hoài Hải không yên lòng, nói, “Chúng ta vẫn có thể gọi điện thoại cho Niệm Niệm hỏi thăm một chút. Có lẽ con bé cũng không muốn Tịch Tử Việt chăm sóc nó?”
“Nó muốn mà chú!” Thẩm Mộng Lam nói như đinh chém sắt, “Cháu dám thề với đảng và nhân dân, nó rất muốn ạ!”
Cô nàng vẫn còn phiền lòng vì Tịch Tử Việt lúc lạnh lúc nóng. Lần này thì tốt rồi, có thể tự do sung sướиɠ ở trong khu nhà riêng cao cấp mà quyến rũ anh ta.
“Cháu có ý gì, Niệm Niệm nó…” Quách Quế Vân biến sắc, “Không đúng, lần trước con bé còn nói nó không có bất cứ quan hệ gì với Tịch Tử Việt…”
“Tỉnh cảm giống như gió lốc, nói đến là đến.” Thẩm Mông Lam vung tay ra, sau đó cười khuyên nhủ, “Chú thím đừng quá lo lắng, cháu biết, vì mối quan hệ với Tịch Nghiệp mà hai người không muốn nó giao thiệp với nhà họ Tịch. Nhưng tình cảm là việc con người không thể khống chế. Người ta hai bên tình nguyện, chúng ta cũng đừng làm chuyện vung gậy đánh uyên ương. Còn chưa tính đối phương là Tịch Tử Việt, muốn đánh cũng đánh không được. Nếu như anh ta thẹn quá hóa giận thì thật phiền toái. Chuyện yêu đương mà thôi, để mặc bọn họ đi ạ. Nếu Tịch Nghiệp là người của nhà họ Tịch, đương nhiên Tịch Tử Việt sẽ có cách giải quyết, đây không phải là chuyện chúng ta cần quan tâm…”
Thẩm Mộng Lam giải thích cặn kẽ, tất cả đều hợp tình hợp lý, ba mẹ của Hoài Niệm cũng bỏ qua chuyện vụn vặt này. Quách Quế Vân thở dài, nói: “Từ nhỏ con bé đã là người có chủ ý, bây giờ đã trưởng thành, lại càng thêm độc lập. Chúng ta không quan tâm, cũng không kiềm được lo lắng…”
Hoài Hải nhìn vẻ mặt cô đơn của bà, khuyên nhủ, “Niệm Niệm độc lập là chuyện tốt. Cứ như Tưởng Tưởng, suốt ngày gây chuyện với chúng ta.”
Thẩm Mộng Lam tự khen thầm mình trong bụng. Chị em tốt nhất Trung Quốc, ngoại trừ cô ra thì không thể là ai khác!
“Thím à, gần đây cháu phát hiện một tiệm ăn mới rất ngon, cháu dẫn mọi người tới đó ăn thử nhé.” Thẩm Mộng Lam kéo ba mẹ của Hoài Niệm lên xe, nhiệt tình chở bọn họ đi ăn cơm.
Tịch Tử Việt đưa ba mẹ của Hoài Niệm đi rồi, trở lại phòng bệnh, mở cửa.
Hoài Niệm nghe được tiếng động quay đầu lại, đúng lúc chạm phải ánh mắt của Tịch Tử Việt. Ánh mắt hai người giao nhau bốc cháy mấy giây thì Hoài Niệm mới vội vàng quay đầu đi, đứng lên, nói với Tịch Tư Viễn, “Cục cưng, lần sau mẹ tới chơi với con, hôm nay phải đi về rồi.”
Hoài Niệm đi ra ngoài, phát hiện không còn ai, ngẩn người.
Cô lấy điện thoại ra, đang muốn bấm số thì điện thoại bị giựt đi, Tịch Tử Việt đứng trước mặt cô, nói, “Bọn họ đã đi rồi.”
Hoài Niệm kinh ngạc.
Không phải tới đón cô sao, tại sao về rồi?
Tịch Tử Việt tiến lên từng bước, ôm ngang Hoài Niệm lên. Hoài Niệm hô nhỏ một tiếng, lọt vào lòng anh.
Khoảng cách quá gần, hơi thở nồng đậm, ép l*иg ngực cô đập loạn bùm bùm. Cô mở to mắt nhìn anh, “Làm gì vậy…”
“Về nhà.” Lời ít ý nhiều, anh ôm cô đi ra ngoài.
Tịch Tư Viễn lót tót chạy theo ba, kéo túi áo khoác ngoài của ba, vui thích nhắm mắt theo đuôi. Cậu nhóc vừa hớn hở vừa nói với mẹ đang ngớ mặt ra: “Mẹ, về nhà rồi mỗi ngày con đấm bóp cho mẹ, mau hết bệnh!”
Hoài Niệm: “...”
Đây là chuyện gì! Cô phải về nhà, nhưng là theo ba mẹ cô về nhà! Không phải bị người đàn ông này ôm đi… rốt cuộc là đi đâu…
Tịch Tử Việt ôm Hoài Niệm ra cao ốc, xe nhà đã đợi bên ngoài. Tài xế thấy họ đi ra liền mở cửa.
Hoài Niệm bị Tịch Tử Việt ôm lên xe, anh ngồi xuống, kéo cô ngồi lên đùi mình.
Hoài Niệm vùng vẫy muốn đi xuống, Tịch Tử Việt ôm sát cô, kìm mặt cô lại, cúi người, nói bên tai cô: “Không nên cử động.” Nhịn lâu như vậy không tới thăm cô, bây giờ nửa giây cũng không muốn buông ra.
Hơi thở nam tính phun lên tai, Hoài Niệm đỏ bừng mặt, khẩn trương giẫy giụa, “Anh bỏ em xuống đã…”
“Để anh ôm.” Anh nói thật nhỏ, “Nếu không chẳng lẽ làm luôn trước mặt con trai?” Đôi môi của người đàn ông trượt nhẹ lên vành tai cô, giọng nói mập mờ từ tính.
Hoài Niệm nhìn sang Tịch Tư Viễn đang nhìn bọn họ, không dám cử động nữa rồi.
Tịch Tư Viễn cười hắc hắc, nói: “Ba mẹ, con không nhìn hai người. Con chơi game đây.” Cậu bé giơ giơ điện thoại di động, chạy tới một chỗ trống khác trong xe, đưa lưng về phía bọn họ, nhắc nhở, “Ba à, con không nhìn rồi nghen! Ba tự do KISS mẹ đi! Nhiệt tình một chút để sinh em trai cho con! Hi hi hi…”
Mặt Hoài Niệm đỏ bừng!
Tên nhóc này, trong đầu nhét toàn cái gì vậy!!
Cô trợn mắt nhìn Tịch Tử Việt, ánh mắt ra hiệu, xem anh dạy con anh kìa! Cha không nên nết, dạy con hư đốn!
Tịch Tử Việt mỉm cười, cứ nhìn cô như vậy.
Cơn giận của Hoài Niệm từ từ tan đi, nhịp tim lại nhảy loạn một lần nữa.
Hai người bốn mắt nhìn nhau, anh từ từ cúi đầu xuống, khoảng cách ngày một gần. Khi đôi môi anh gần trong gang tấc thì Hoài Niệm không thể nào nhìn thẳng mặt anh nữa, trong nhịp đập như sấm của trái tim, cô nhắm nghiền hai mắt lại, năm ngón tay siết chặt.
Lửa nóng trong tưởng tượng không đến, giọng nói ấm áp của anh vang lên bên tai: “Vẫn chưa muốn dạy hư con trai.”
Hoài Niệm mở bừng mắt ra, bỗng dưng buông tay.
Giống như một đoạn giai điệu kéo đến cao trào, kết quả phực một tiếng, đứt dây đàn…
Cảm xúc dời núi lấp biển tận đáy lòng muốn phát tiết, lại ép lòng chặn lại. Cô đang dùng sự tự chủ lớn nhất từ lúc chào đời tới nay, cố gắng giữ vững bình tĩnh như chưa từng xảy ra chuyện gì. Kết quả lại nghe được giọng nói khàn khàn của anh tiếp tục bên tai, “Kiss không thể làm anh thỏa mãn được.”