Đêm Dài Có Sao Sáng

Chương 42:

Tịch Tử Việt cẩn thận ôm dìu cô, cúi người sát bên tai cô, thấp giọng hỏi: “Mới vừa rồi em đang nhìn tôi?”

Mặt Hoài Niệm nóng lên, bối rối không thốt ra lời.

Cô không giống như Tịch Tử Việt, mặt dày mày dạng, làm chuyện gì cũng giữ nguyên bộ dáng thản nhiên như vậy.

Hoài Niệm lắc người, muốn thoát khỏi l*иg ngực Tịch Tử Việt.

Tịch Tử Việt buông tay ra. Cô được tự do, vừa muốn bước đi thì đã bị thân hình đàn ông cao lớn ngăn lại trước mặt, khiến cô thiếu chút nữa va vào ngực anh thì anh lại đưa tay ra đỡ lấy cô.

Tầm mắt hai người giao nhau, Hoài Niệm vội vàng cúi đầu.

Hoài Niệm mặc áo bông vải mang dép lê đứng đối diện với Tịch Tử Việt, cùng lắm cũng chỉ đứng tới bả vai anh, thể hiện rõ ràng hơn sự chênh lệch hơn 20cm của hai người. Giờ phút này cô còn cúi đầu, giống như đà điểu vùi đầu trước ngực anh. Anh nhìn xoáy đầu của cô mà không khỏi mỉm cười.

Tịch Tử Việt đưa tay ra, nâng cằm cô lên, để cô nhìn vào mắt anh. Cặp mắt sâu thẳm mang theo một tia hài hước, “Em đề ra yêu cầu, lúc nào cũng có thể rút lại. Anh chỉ là người tuân lệnh thực hành, em nói sao sẽ nghe vậy.”

“Em…em đâu muốn rút lại…” Hoài Niệm bối rối hoảng loạn.

Tịch Tử Việt tiến lên một bước, cô lùi về phía sau một bước, anh chồm người tới, cô dựa lên cánh cửa.

Hai tay anh chống bên cửa, giam cầm cô trong không gian nhỏ bé, hơi cúi đầu, nhìn cô nói: “Em muốn nhìn anh, có thể tự do thoải mái mà nhìn.”

Trong nháy mắt, gương mặt tuấn tú của anh lấp đầy tầm mắt cô. Khóe miệng bình thường không cười không nói tùy tiện bây giờ lại cong cong, mang theo nụ cười dịu dàng.

Hoài Niệm xoay mặt đi, ánh mắt lướt qua anh một cách khó khăn, nhìn ngó lung tung, chột dạ: “Em… chỉ đứng đó hóng gió thôi… Tự mình đa tình… ai thèm nhìn anh…”

Tịch Tử Việt bắt lấy cằm cô, xoay đầu cô trở lại, để cô nhìn thẳng anh.

Hoài Niệm tránh né không được, chạm vào cặp mắt của người đàn ông kia. Cặp mắt sâu thẳm như bầu trời đêm, đang chăm chú nhìn cô, bao la mênh mông, chứa đựng mỗi mình cô…

Hoài Niệm nghe được nhịp đập tim mình bùng bùng bùng, càng ngày càng vang dội.

Xung quanh quá yên tĩnh, cô sợ Tịch Tử Việt có thể nghe được tim cô đang đập loạn.

Vì để che giấu, cô mở miệng nói chuyện, “Tại sao anh không giữ lời hứa?”

Tịch Tử Việt cười nhẹ, “Hành động của em xem như đã hủy bỏ ước định.”

Giọng cười của anh khiến cô lúng túng, giống như một đứa bé ăn trộm bị người lớn bắt gặp, nhưng cô vẫn bướng bỉnh giải thích, “Em không có… Em… em chỉ là đứng đó hóng gió thôi… không phải đứng nhìn anh…” Không giỏi nói láo, miệng lưỡi cô không phản ứng lanh lợi như ngày thường, ấp a ấp úng.

“À, thì ra anh hiểu lầm.” Tịch Tử Việt thấy cô bối rối thành ra như vậy, nên nhường cô một bước.

Hoài Niệm: “...”

Cô hoàn toàn không cảm giác bối rối đã được hóa giải, bởi vì miệng anh thì nói như vậy, nhưng ánh mắt lại thản nhiên nhìn người ta ngượng ngùng, bỏ mặc lời người ta tự bào chữa.

Trái lại càng khiến người ta thẹn thùng hơn…

“Vậy thì anh xuất hiện trước mặt em cũng coi như không phải không giữ lời hứa.” Tịch Tử Việt cười như không cười nhìn cô: “Anh cứ tưởng đây là ý của em.”

Hoài Niệm chịu không nổi ánh mắt kia của anh, cụp mắt xuống, dùng sức đẩy anh ra, nói: “Em không có ý này… Bây giờ anh có thể ra ngoài được rồi… Em cần phải nghỉ ngơi…”

Nhưng Tịch Tử Việt không phải là người cô muốn đẩy là có thể đẩy được, huống chi cô còn bị thương trong người. Về điểm này, cô không đủ sức khác nào kiến càng lây cây.

Khoảng cách hai người rất gần, mùi hương cô lấp đầy lỗ mũi anh. Gương mặt đỏ bừng và ánh mắt long lanh lưu chuyển rơi vào mắt anh khiến anh không thể khống chế mà muốn gần gũi với cô. Tấm lưng hùng hậu cong xuống, đầu kề sát mặt cô, hôn càn lên đó.

Hoài Niệm xoay mặt đi, môi anh rơi trên gò má cô. Cô đẩy mặt anh ra, thuận thế anh cúi đầu gặm lấy cằm cô.

“Tránh ra… ai cho phép anh hôn em…” Cô vừa giận vừa thẹn thùng tránh né, nhưng tránh không được. Cơ thể bị vòng tay anh ôm vào lòng, cô xoay đầu kiểu nào cũng không tránh được nụ hôn anh dây dưa, “Anh… anh lại muốn gì làm đó…”

Tịch Tử Việt duy trì một khoảng cách nhất định với cô, rất có chừng mực, không áp đến cánh tay vẫn còn bị bó bột. Đôi môi khô ráo lại cố chấp lưu luyến trên mặt cô, vừa gặm vừa khàn giọng dụ dỗ, “Không có… anh rất tôn trọng em… một chút… chỉ một chút thôi…”

“…Nói không giữ lời… anh…”

“Giữ lời…chỉ hôn một chút thôi…” Anh hôn lên vành tai cô, đầu lưỡi quét qua lỗ tai cô. Hoài Niệm run rẩy, chân mềm nhũn ra.

Cô nghĩ rằng đã kết thúc, anh lại cắn lên cổ cô, mυ'ŧ đến đau nhói, ngứa ngấy, tê dại.

Hoài Niệm sắp đứng không vững, âm thanh mềm mại yếu ớt, “Anh xong chưa…”

Y tá vẫn đứng bên ngoài, mặt đỏ bừng nhìn cảnh tuồng hồng phấn trước cửa, không nhấc nổi chân đi. Bá đạo Tổng Giám đốc ngoài đời còn ngầu hơn nhiều so với trên TV! Chết người mất thôi!

Cô nàng cũng quên mất Hoài Niệm không nên đứng lâu, lại càng không nên quá kích động.

Cổ họng Tịch Tử Việt mài xé khô khốc, rốt cuộc cắn lên môi cô, đầu lưỡi cậy hàm răng cô ra, chui vào trong miệng cô, hút lấy chất lỏng ngọt ngào trong đó.

Đầu lưỡi của người đàn ông nối liền với du͙© vọиɠ, càng lúc anh càng có phản ứng…

“Đau…” Hoài Niệm thở hào hển, môi lưỡi đang bị anh tham lam chiếm lấy, muốn nói cũng thật khó khăn.

Anh giống như hổ báo mới vừa động dục, mà cô thì lại yếu đuối đến mềm mại đáng yêu.

Đột nhiên Tịch Tử Việt bừng tỉnh, buông Hoài Niệm ra, khàn giọng hỏi: “Đau ở đâu?”

Hoài Niệm ứa nước mắt, trừng mắt liếc anh một cái, nghẹn ngào nói, “Chỗ nào cũng đau… Đã bảo anh cách xa em một chút…”

Mới vừa hôn kịch liệt, phổi cô bầm dập, hít vào cũng thấy đau.

“Xin lỗi.” Tịch Tử Việt có vẻ tự trách. Tại sao định lực của anh càng lúc lại càng yếu thế này.

Tịch Tử Việt hít sâu vào một hơi, xoay người rời khỏi, mắt ra hiệu bảo y tá chăm sóc tốt cho cô.

Hoài Niệm nghiêng đầu lại thì Tịch Tử Việt đã mất bóng.

Hoài Niệm: “….”

Cứ bỏ đi như vậy à?

Đoạt đất không thành lập tức buông tay?

Hoài Niệm không thể dùng một câu để hình dung hết cảm giác lúc này.

Y tá bước tới gần, dìu Hoài Niệm trở lại giường.

Bên kia, sau khi Tịch Tử Việt rời khỏi phòng bệnh, vội vàng thông báo với bác sĩ, làm kiểm tra toàn thân cho Hoài Niệm.

Anh cứ nghĩ rằng cô đã khỏe hơn nhiều so với mấy ngày trước vì có thể xuống giường đi lại. Không ngờ chỉ một nụ hôn mà đã khiến cô khóc rống lên. Bác sĩ nhắc nhở Tịch Tử Việt, trong khoảng thời gian này, bệnh nhân cần được tịnh dưỡng, duy trì trạng thái ổn định, không nên kích động quá độ. Tốt nhất là mỗi ngày đều phải giữ vững tâm tình vui vẻ.

Tịch Tử Việt lắng nghe lời đề nghị của thầy thuốc một cách nghiêm túc.

Vốn dĩ anh đã sửa đổi tất cả hành trình lên kế hoạch trước, không ngủ không nghỉ canh chừng ở bệnh viện. Thậm chí anh còn đặt máy giám sát trong phòng bệnh, muốn lúc nào cũng thể nhìn thấy cử động của cô, sợ cô xảy ra sự cố bất ngờ.

Bây giờ Hoài Niệm đã vượt qua thời kỳ nguy hiểm, vì sức khỏe và tâm tình của cô, Tịch Tử Việt quyết định tạm thời rời khỏi bệnh viện.



Tối hôm đó, nửa đêm Hoài Niệm tỉnh lại, đột nhiên nghĩ đến phòng ngủ trong phòng đợi của thân nhân.

Anh thật sự ngủ ở đó sao?

Cô từ từ ngồi dậy, rồi từ từ xuống giường, chậm chạp giống như ốc sên, đi nhè nhẹ ra ngoài phòng bệnh, xuyên qua phòng nghỉ ngơi, đứng bên ngoài cửa phòng ngủ. Cô vặn thử cửa, cửa mở ra.

Cô cảm thấy mình rón rén như vậy sẽ không đánh thức anh. Nếu lỡ có đánh thức thì cô cũng đã nghĩ sẵn một cớ, nói cô không ngủ được ra ngoài hóng gió, tùy tiện mở cửa ra nhìn, không ngờ anh đang ngủ ở đây.

Nhưng lúc cô mở cửa ra thì phòng ngủ ngăn nắp thoáng mát không một bóng người.

Ra giường trắng như tuyết phẳng phiu, chăn mềm gấp lại gọn gàng. Ánh trăng bên ngoài cửa sổ hắt vào, tạo ra bóng trăng trải dài trên giường trống không.

Trong khoảnh khắc đó, lòng cô bỗng dưng trống vắng…

Hoài Niệm buông tay cầm cửa ra, cúi đầu, xoay người, đi từ từ trở lại phòng của mình.

Nằm lại trên giường, đầu óc vô tri vô giác.

Điện thoại di động bên giường đột nhiên vang lên, cô nhận máy, bên tai truyền đến giọng nam, “Ngủ không được anh tới với em…”

Giọng nói khàn khàn thật nhỏ, mang theo từ tính êm tai. Tim cô bất chợt đập loạn, niềm vui trương cứng trong lòng…

Niềm vui này không ngừng khuếch trương, xông phá l*иg ngực, Hoài Niệm mở bừng mắt ra.

Bóng tối bao trùm, khắp nơi yên tĩnh không tiếng động.

Cô đưa tay tìm điện thoại di động, cầm lên nhìn, không ai gọi tới cả, hoàn toàn không có ai.

Chẳng qua mới vừa rồi cô đang mơ mơ màng màng nằm mộng mà thôi…



Sau khi Tịch Tử Việt rời đi, bàn bè của Hoài Niệm chịu khó tới thăm viếng nhiều hơn.

Hoài Tưởng ngồi bên cạnh lột vỏ quýt cho Hoài Niệm, nhét vào miệng cô. Thừa dịp ba mẹ vừa mới rời khỏi, cô hỏi khẽ, “Chị à, người trong lòng của chị là ai vậy? Em đã gặp qua chưa?”

Thiếu chút nữa Hoài Niệm mắc nghẹn.

Không phải cô bị câu hỏi của Hoài Tượng làm cho mắc nghẹn, mà là một giây cô bé hỏi cô câu này, cô lại nghĩ tới người kia.

Tại sao cô lại nghĩ tới anh ta!

Đàn ông lưu manh! Không chịu trách nhiệm! Chiếm lời rồi bỏ chạy!

Hoài Tưởng tò mò nhìn chị mình. Chị ấy không trả lời, nhưng vẻ mặt lại đột nhiên trở nên oán giận.

Ưm, giống như đang giận bạn trai í…

“Đàn ông bây giờ đều đần độn muốn chết, phải dạy dỗ.” Vì khuyên lơn chị mình, Hoài Tưởng lên tiếng, “Kể chị nghe chuyện bạn cùng phòng với em. Nó hẹn với bạn trai đi mướn phòng khách sạn đánh poker, nói người nào thắng thì có thể vẽ hình rùa bất cứ chỗ nào trên người đối phương. Bạn trai của nó cao tay, đêm đó thắng liên tục.”

Hoài Niệm: “...”

Thanh niên bây giờ thật có tình thú…

“Ngày hôm sau bạn cùng phòng em trở lại, lật tay áo lên cho tụi em xem, hai cánh tay vẽ đầy hình rùa con. Nó ‘bật đèn xanh’ không thành công nên đòi chia tay.”

Hoài Niệm buồn cười.

Hoài Tưởng thấy chị mình cười, không ngừng cố gắng, “Đàn ông thẳng đều là sinh vật tế bào đơn, ngu phát khϊếp. Đừng giận bọn họ làm gì, giận rồi cũng như không.”

Hoài Niệm mím môi. Trên phương diện này, anh ta không hề ngây thơ, là một lão già lưu manh đầu đầy nɧu͙© ɖu͙©.

Có người nhà bên cạnh, tâm tình Hoài Niệm trở nên tốt hơn, không còn lo được lo mất, cũng không nghĩ tới người kia có ở bên ngoài hay không. Sau khi thích ứng rồi, tâm tình cảm thấy nhẹ nhõm.



Căn cứ Đông Diệu, trong phòng làm việc Tổng Giám đốc.

Tịch Tư Viễn quấn lấy chân ba mình, “Con muốn đi gặp mẹ… Con muốn gặp mẹ… Tại sao ba không cho con gặp mẹ…”

Dời mắt khỏi màn hình vi tính, Tịch Tử Việt nhìn con trai đang trèo lên sofa đối diện, nói: “Con chạy tới chạy lui, ảnh hưởng mẹ con hồi phục.”

Tịch Tử Việt cảm thấy trẻ con táy máy, nhảy lên nhảy xuống, Hoài Niệm còn phải lo lắng trông chừng nó. Hiện giờ cô đi đứng bất tiện, lại phải ổn định tâm tình, đây là gánh nặng rất lớn, cho nên anh đã nghiêm khắc kiềm chế số lần anh đi bệnh viện.

“Con sẽ không ảnh hưởng tới mẹ! Con sẽ dìu mẹ đi bộ, đút cho mẹ ăn, mẹ sẽ mau lành hơn…” Tịch Tư Viễn vội vàng phản bác.

“Nghe lời.”

Tịch Tư Viễn biết, đây là giọng điệu không cho phép thương lượng của ba.

Cậu bé tức giận bỏ chạy, úp sấp người lên sofa, đấm liên tục lên đệm ghế, “Con không thương ba nữa… Ba không cho con gặp mẹ… Con ghét ba… Con nhớ mẹ… Con muốn ở với mẹ…”

Tịch Tử Việt không thèm nhìn cậu nhóc la lối khóc lóc cãi lại.

Tịch Tư Viễn gào khóc nửa ngày vẫn không nhận được phản ứng nào. Cậu cầm điện thoại lên, mở WeChat, gởi cho Hoài Niệm một tin nhắn thoại, “Mẹ, ba không cho con đi thăm mẹ.. Ba là người xấu…”

Tịch Tử Việt giương mắt, còn biết cáo trạng?

Tịch Tư Viễn cảm nhận được áp lực từ ánh mắt của ba mình, từ oán giận sùng sục biến thành đáng thương, lại nhấn nút nói: “Mẹ… Con nhớ mẹ… Con hát cho mẹ nghe nhé…”

Tịch Tư Viễn vừa thút thít khóc vừa hát, “Trên đời chỉ có mẹ là tốt… Không có mẹ kiếp sống của con như cỏ cây… Rời khỏi vòng ôm của mẹ… Biết tìm hạnh phúc nơi nào…”

Tịch Tử Việt: “...”

“Trên đời chỉ có mẹ là tốt… Có mẹ kiếp sống của con như báu vật… Nhào vào vòng tay ôm của mẹ… Hưởng không hết hạnh phúc…”

Cậu nhóc cay đắng khổ sở như chết cha chết mẹ, mặt ba của nó sạm đen.



Trong phòng bệnh, Hoài Niệm nghe được tin nhắn của Tịch Tư Viễn mà đau lòng bối rối, nhất là khi cậu hát bài .

Cô chịu không nổi, gọi điện thoại trực tiếp cho Tịch Tử Việt.

Nhất thời xung động bấm số điện thoại, nhưng khi tiếng ‘Đô__’ kéo dài, cô lại cảm giác không thích hợp. Tại sao lại gọi điện thoại cho anh? Cô có quyền gì chất vấn anh đây? Đó là con của anh, lại không phải con cô… Giống như cô không có việc gì làm quấy rầy anh vậy.

Hoài Niệm bối rối, đang muốn cúp đường dây thì điện thoại đã được tiếp thông.

“Hoài Niệm.” Giọng nói trầm thấp nam tính vang lên, gọi tên cô.