Chu Mục Thâm vô cùng khổ sở, rõ ràng làm chung một công ty, mỗi ngày đều ở chung một mái nhà, nhưng anh lại không có cơ hội tiếp cận với Hoài Niệm.
Cô ấy bận rộn suốt ngày, thường chạy việc bên ngoài. Thời gian hiếm hoi có mặt trong công ty đều phải đi họp. Nhưng có đi họp cũng không cần anh tham gia. Toàn bộ công ty họp thường kỳ thì anh cũng chỉ có thể nhìn cô từ xa.
Một nỗi khổ nữa của anh chính là các bạn đồng nghiệp nữ thay nhau tìm anh làm phiền. Lúc thì máy vi tính bị hư, lúc thì mang đồ không nổi, lúc thì tan sở hẹn anh đi ăn xem phim. Những việc thuộc chức trách của anh thì anh không thể từ chối, sau khi tan sở muốn hẹn hò thì anh cự tuyệt không thương tiếc. Nhưng cho dù thế nào đi nữa, mỗi ngày vẫn có mấy em gái người trước hi sinh người sau tiếp bước.
Công ty này có mười mấy người, nhân viên nam là hằng số một, mà anh lại là con số đếm có bộ dáng và khí chất nổi bật nhất. Có thể nói, anh bỏ rơi các số đếm khác khoảng một con phố. Có câu đồ tốt không nên để người ngoài hưởng, mấy em gái trẻ tuổi độc thân xoắn đít khởi xướng tấn công anh. Đẹp trai đáng để trêu ghẹo, ghẹo không được thì cũng không tổn thất gì.
Công việc trước kia của Chu Mục Thâm toàn một đống đực rựa, đột nhiên lọt vào giữa bụi hoa, còn là bụi hoa sói đói vồ chụp con mồi, cho nên anh có chút khó thích ứng.
Đến giờ trưa, vì để tránh né đồng nghiệp nữ, anh lái xe tới một nhà hàng rất xa.
Tình cờ lại gặp hên, anh nhìn thấy Hoài Niệm đang dùng cơm với Thẩm Mộng Lam.
Chu Mục Thâm cao hứng không thôi, bước nhanh lại gần, ngồi xuống bên cạnh, chào hỏi, “Thật có duyên.”
“Đúng dịp ghê.” Nhìn thấy trai đẹp thỏa mắt trước mặt, Thẩm Mộng Lam vui vẻ không kém.
Hoài Niệm gật đầu mỉm cười với Chu Mục Thâm, đứng lên nói: “Tôi đi phòng vệ sinh.”
Chu Mục Thâm gọi nhân viên phục vụ tới, chọn mấy món. Anh tính đợi Hoài Niệm trở lại cùng nhau dùng bữa thỏa thích, ai ngờ Hoài Niệm vừa mới đi ra đã xách túi lên, nói: “Khách hàng vừa mới gọi điện thoại tới thúc, mình phải đi trước, hai người từ từ ăn, mình đi trước.”
Chu Mục Thâm nhìn bóng lưng bỏ đi vội vã của cô, mặt mày như đưa đám, nuốt không trôi.
Thẩm Mộng Lam trêu ghẹo, nói: “Nhìn cậu giống như thất tình vậy. Không phải cậu thích Niệm Niệm chứ hả?”
Mặt mày Chu Mục Thâm bối rối, lập tức phủ nhận, “Giám đốc Thẩm, cô đừng nói lung tung.”
Chuyện này mà bị lộ ra ngoài thì chắc anh ở lại công ty này không bao lâu nữa đâu.
“Không phải lòng bà chủ là tốt rồi. Toàn bộ em gái công ty nhìn cậu như mèo thấy mỡ, cậu có thể chọn ra một người đi.” Thẩm Mộng Lam cười trộm.
“Chị Lam, chị đừng kéo em ra làm trò cười.” Chu Mục Thâm khổ sở.
“Ai cho phép cậu gọi tôi là chị!” Thẩm Mộng Lam sưng mặt lên, “Tôi nhìn già lắm à? Tôi giống chị cậu sao?”
“Giám đốc Lam, em Lam, Tiểu Lam…” Chu Mục Thâm thay đổi liên tục mấy cách gọi mới dụ được Thẩm Mộng Lam vui vẻ trở lại.
Cô nhìn bộ dạng lịch sự tuấn tú môi hồng răng trắng của Chu Mục Thâm mà tâm tình càng ngày càng tốt, bánh xốp sầu riêng cũng ăn thêm hai cái.
…
Giờ hoàng kim tối thứ Sáu, lên sóng. Nửa đoạn đầu, biểu hiện sặc sỡ chói mắt của Hoài Niệm xem như đúng lề đúng lối. Đến lúc hiện trường đề ra câu hỏi, từng vấn đề sắc bén được nêu ra từng cái một, sau đó là chửi bới, ném đồ, thậm chí lên cả sân khấu lôi kéo. Tình cảnh không thể vãn hồi, quần chúng ăn dưa trước TV và máy vi tính đều sợ ngây người.
Tiết mục còn chưa kết thúc, độ sốt bình luận trên mạng đã bùng nổ, màn hình chụp được gởi đi không ngừng.
# Phòng cháy, phòng trộm, phòng bạn thân #
# Hoài Niệm, Viên Nhã Văn, bạn thân cấu xé #
# Tiểu Tam lên chương trình bị người người ném đá #
# Bạn thân độc nhất vô nhị trong lịch sử, Viên Nhã Văn #
Weibo của Viên Nhã Văn bị công kích thảm thương, đêm đó khóa lại chức năng bình luận. Không chỉ có thế, shop online Cổ Sắc bị hacker tấn công, khách hàng không thể nào đặt hàng. Bọn họ nhờ nhân viên kỹ thuật kiểm tra bảo vệ, hỏi nhân viên bán hàng, mới biết được hệ thống tắt nghẽn, không thể nào giao dịch bình thường.
Liên tục một tuần lễ, số lượng đơn đặt hàng của bọn họ là 0, còn thêm các bài reviews thật xấu. Trên diễn đàn không ngừng có người bới móc, nói chất lượng trang phục của bọn họ có vấn đề, nghiêm trọng hơn nữa chính là lừa gạt người tiêu thụ. Ưu điểm duy nhất chính là kiểu dáng, nhưng các kiểu này đều là hàng sao chép.
Đối với thương mại điện tử mà nói, điều quan trọng nhất là danh tiếng. Một khi danh tiếng đã bị phá hủy thì không thể nào buôn bán được nữa. Đối mặt với tình trạng thảm hại chưa từng có trước đây, không chỉ riêng Viên Nhã Văn, trên dưới Cổ Sắc đều bắt đầu hoảng loạn, dè dặt.
Cùng lúc đó, danh tiếng và lượng tiêu thụ của Niệm Niệm Bất Vong lại tăng vọt không ngừng. Những mẫu hàng mới sắp tung ra thị trường đắt hàng như tôm tươi. Toàn bộ người trong công ty phấn chấn giống như được tiêm máu gà*, nhất là Thẩm Mộng Lam, mỗi ngày đều tung hô ông trời có mắt.
*Trong lịch sử/truyền thuyết vào những năm 1965, có bác sĩ quân y đã từng hô hào tiêm máu gà vào con người sẽ khiến người ta trở nên khỏe mạnh hơn, sống lâu hơn, chống trăm bệnh. Người bị tiêm máu gà vào có những phản ứng như mặt mày đỏ bừng, toàn thân nóng hổi, trạng thái kí©ɧ ŧɧí©ɧ. Nghe nói vị bác sĩ này sau đó đã bị bắt và tử hình.
Hoài Niệm lại cảm thấy tất cả đều quá thuận lợi, thuận lợi giống như đã có người từng bước xếp đặt đâu vào đó, từ việc tham gia chương trình đến chương trình hỗn loạn, rồi đến dư luận lan tràn và vấn đề chất lượng đứa con tinh thần của Cổ Sắc bộc phát…
Thẩm Mộng Lam cười ha hả nói: “Lần này mình thật sự tin, người nào đối nghịch với cậu đều trở nên xui xẻo, không phải chưa báo ứng, mà là thời điểm chưa tới. Vào thời điểm con mụ kia thăng quang nhất mới đón đầu tập kích một trận, thiệt là quá đã! Mình xem nó làm thể nào lật người trở lại!”
Hoài Niệm nói: “Tài sản cá nhân của nó có cả trăm ngàn. Cho dù Cổ Sắc đóng cửa phá sản, nó cũng thừa năng lực đổi nghề khác, chờ đợi thời cơ gây dựng lại.”
Thẩm Mộng Lam: “Con mẹ nó! Nó có nhiều tiền như vậy! Lúc học đại học còn phải cần đến học bổng, không phải gia đình khó khăn hay sao? Có phải nó được người ta bao nuôi không ta?”
Hoài Niệm cười cười, không trả lời.
Từ những tin đồn trong giới quần chúng, Chu Mục Thâm biết được ân oán tình thù giữa Hoài Niệm và Viên Nhã Văn, không khỏi hãnh diện vì Hoài Niệm mà cao hứng. Dĩ nhiên, anh chỉ mới biết sau khi vào làm ở Niệm Niệm Bất Vong, thành ra Hoài Niệm nói cô đã từng kết hôn sinh con đều là gạt người. Mặc dù trong lòng không được vui, nhưng anh cũng không để tâm gì mấy. Không dễ dàng chấp nhận sự cầu thân từ đàn ông xa lạ, càng chứng tỏ cô là người cao ngạo.
Anh cũng biết người đàn ông lần trước. Anh ta chính là Tổng Giám đốc tiếng tăm lừng lẫy của Đông Diệu, Tịch Tử Việt, cũng là chú của bạn trai trước của cô.
Chu Mục Thâm rất tò mò về mối quan hệ của hai người bọn họ, nhưng lại không tiện mở miệng hỏi thăm. Sự giáo dục của anh không cho phép anh đi thăm dò lý lịch của người khác.
Đạo diễn tiết mục chủ động hẹn Hoài Niệm ra nói chuyện, muốn thảo luận chi tiết cặn kẽ với cô về vấn đề mời cô làm khách thường trú lần trước. Vốn dĩ muốn dựa hơi lực lượng truyền bá này, kéo dài sự xuất hiện của mình trên chương trình, là phương pháp truyên truyền tốt nhất, nhưng Hoài Niệm lại từ chối.
Cô thoái thác lời mời của ban tổ chức chương trình.
Đạo diễn không hiểu, cố gắng khuyên can. Hoài Niệm dùng lý do ứng phó không được mà từ chối.
Đạo diễn nghĩ thầm, cô có chỗ dựa quá chắc chắn, không muốn tham gia chương trình chịu khổ, nền đành thôi, nói: “Nếu cô đổi ý thì có thể liên lạc tôi bất cứ lúc nào.”
Hoài Niệm từ chối là bởi vì từ trên xuống dưới của đài truyền hình thành phố C đều cho rằng cô là người phụ nữ của Tịch Tử Việt. Sau này mọi cử động của cô ở đài truyền hình đều sẽ lọt vào mắt anh. Từ trước tới nay, xã hội này đều đi theo nguyên tắc trao đổi đồng giá. Đài truyền hình cho cô tài nguyên, đầu tư vốn lên người cô, đến cuối cùng toàn bộ đều quay trở lại chỗ của Tịch Tử Việt.
Nếu như cô ký hợp đồng với đài truyền hình, thì đây chẳng khác gì tiêu tiền trên người Tịch Tử Việt.
Cô không muốn dựa vào tên tuổi của Tịch Tử Việt, không muốn tiêu tiền của anh, lợi dụng anh, cũng như không muốn dựa vào năng lực của anh mà phát triển.
Cô muốn đứng ngang hàng với anh. Như vậy thì cả hai bên mới duy trì được mối quan hệ thế lực tương đương.
…
Trong phòng sách, Tịch Tử Việt dọn dẹp các sản phẩm điện tử thường dùng một cách nhanh nhẹn. Tịch Tư Viễn bám lấy chân anh, nói: “Ba ơi, chừng nào ba trở lại?”
“Ba tháng.” Anh tính đi Ấn Độ đợi một thời gian.
Xa cách, bận rộn, không nghĩ tới, là phương thức anh dùng để tự kiềm chế mình.
Nếu như ba tháng có thể lấy được sự tha thứ của cô, để cho quan hệ của hai người có thể bắt đầu một lần nữa, anh không ngại nhẫn nại thêm ba tháng nữa.
“Ba dẫn con đi chung đi!” Tịch Tư Viễn mặc kệ, “Con không muốn xa ba lâu vậy đâu!”
“Không được, con phải ở lại.” Tịch Tử Việt ôm con trai lên, đặt lên bàn ngồi, nhìn cậu bé, nói một cách nghiêm túc, “Không có ba ở đây, con cũng không ở đây, lỡ mẹ con bị mấy ông chú lưu manh kia dụ dỗ bỏ trốn thì làm sao bây giờ?”
Tịch Tư Viễn ép hai tay lên khuôn mặt nhỏ nhắn, trợn to mắt, “Vậy chúng ta dẫn mẹ theo luôn!”
“Mẹ có chuyện của mẹ, không đi được. Cho nên con phải ở lại trông chừng mẹ.”
“Mẹ không ở chung với con… Con muốn xuất ngoại với ba.” Cuối cùng vẫn là không nỡ xa ba mình lâu như vậy, ánh mắt cậu bé tràn đầy vẻ chần chừ không muốn. Cho dù khát vọng ở chung với mẹ lớn như thế nào cũng không bì kịp sự lệ thuộc vào cha.
Tịch Tử Việt xoa xoa đầu dưa hấu của con trai, chỉ bảo cậu bé, “Con nghĩ cách vào nhà ở chung với mẹ đi, để mẹ ngày ngày chơi chung với con.”
Tịch Tư Viễn suy nghĩ, có thể ngày ngày ở chung với mẹ cũng không tệ lắm. Đây chính là yếu tố gia tăng sự dụ dỗ đối với cậu nhóc.
Tịch Tử Việt thở dài, trầm giọng nói nhỏ một cách thảm thương: “Mẹ bỏ trốn với chú khác, ba sẽ thành lão già độc thân, con cũng sẽ là cậu bé không có mẹ… Đến khi ba già làm lão già cô độc, con già sẽ trở thành ông già không mẹ…”
Vẻ mặt Tịch Tư Viễn kinh hoàng, giống như trời sắp sập xuống. Cậu bé hét lớn: “Con muốn ở lại! Con muốn đuổi đi hết tất cả ông chú lưu manh!”
Tịch Tử Việt mỉm cười hài lòng.
Trước khi đi, Tịch Tử Việt dặn dò con trai, “Quay nhiều video của mẹ gởi cho ba.”
“Chuyện này để con!” Tịch Tư Viễn vỗ ngực bảo đảm.
Trước khi ra sân bay, Tịch Tử Việt quyết định đi gặp Hoài Niệm một lần. Dù sao ba tháng tới đây đều không thể tận mắt nhìn thấy cô ấy.
Anh mở điện thoại di động định vị ra, đi tới nhà hàng cô đang ở.
Buổi chiều Hoài Niệm đi gặp khách, nói mãi tới trời tối mới xong, không kịp về nhà ăn cơm, cho nên cô tìm nhà hàng trong khu chợ ở vùng lân cận ăn cơm.
Tịch Tử Việt không vào nhà hàng, từ xa nhìn thấy Hoài Niệm ngồi bên cửa sổ, cúi đầu xuống, từng muỗng từng muỗng ăn cơm cà-ri nướng.
Đột nhiên có một người ngồi xuống đối diện với cô ấy, Tịch Tử Việt khẽ nhíu mày.
“Hoài Niệm…” Giọng nói quen thuộc vang lên từ phía đối diện.
Hoài Niệm ngẩng đầu lên, nhìn thấy Viên Nhã Văn.
Mặt mày cô ả tiều tụy, son phấn dày cộm trên mặt cũng không che giấu được tinh thần sa sút.
“Hoài Niệm, mình van xin cậu, bỏ qua cho mình có được…” Viên Nhã Văn vừa mở miệng, mắt đã rưng rưng, âm thanh nghẹn ngào, “Cậu đại nhân đại lượng tha cho mình một lần này…”