“Hoài Niệm, em cho tôi biết, tôi phải làm như thế nào em mới chịu ở chung với tôi?”
“Anh muốn loại phụ nữ nào lại chẳng có, tại sao phải làm người khác khó xử?” Hoài Niệm hỏi ngược lại anh.
“Bởi vì họ không phải là em.” Tịch Tử Việt nhìn cô, cặp mắt sâu thẫm nóng rực, “Người tôi muốn chính là em.”
Tầm mắt giao nhau, tim của Hoài Niệm bỗng dưng đập loạn. Cô quay mặt đi, buông lỏng bàn tay đang nắm chặt làn váy ra, lạnh lùng nói: “Giám đốc Tịch, tôi không phải là thiếu nữ mới lớn, không có cảm giác với những lời nói như thế. Ngài đổi mục tiêu thì còn có thể có hiệu quả.”
Tịch Tử Việt bật cười, “Tôi nói tôi chỉ muốn em thôi.”
Anh đi tới mép giường, ngồi xuống, ôm Hoài Niệm vào lòng. Cô giẫy giụa vài lần, nhưng vẫn thoát không được vòng tay anh.
Anh ôm cô mạnh mẽ, nhưng lại vuốt ve mái tóc của cô một cách nhẹ nhàng, giọng nói trầm thấp mang theo sự mềm mại, “Lần trước là tôi không đúng, tha thứ cho tôi, cho tôi một cơ hội lấy công chuộc tội.”
Cô bị vây trong ngực anh, đè nén cơn bực tức, nói một cách lạnh nhạt, “Ngài vui là được rồi, không cần sự tha thứ của tôi. Tôi không tha thứ cũng không có khả năng ép buộc ngài phải làm như thế nào.”
Tịch Tử Việt ẩn nhẫn, “Hoài Niệm…”
“Chẳng lẽ không đúng à? Không phải anh muốn thế nào thì là thế đó sao?” Hoài Niệm hỏi ngược lại, “Anh chỉ làm theo ý thích của mình, không để ý đến cảm giác của tôi, mới nói được hai câu là lớn tiếng la hét, chẳng lẽ tôi phải cảm động rơi nước mắt à? Nếu không thì lại nói tôi không biết điều? Không phải trời sinh anh ra là đã cao hơn tôi một bậc rồi sao?”
Trong lòng Tịch Tử Việt biết rõ hành động thiếu suy nghĩ của mình đã gây tổn thương cho cô. Anh dồn nén tất cả khổ sở không thể nói ra lên tận đáy mắt, giống như người cha dụ ngọt con gái, vuốt tóc cô, cười rất dịu dàng: “Không hề, là em cao hơn tôi một bậc, cho nên tôi mới thỉnh cầu sự tha thứ của em.”
Hoài Niệm gạt tay anh ra, xoay người, đưa lưng về phía anh.
Cô ghét anh như thế này!
Có lúc thì giống như bạo quân ngang ngược, có lúc lại dịu dàng giống như tình nhân.
Đánh một đòn rồi lại dụ dỗ người ta bằng kẹo ngọt, nuôi sủng vật à?
“Hoài Niệm, làm thế nào em mới tha thứ cho tôi?”
Giọng nói trầm thấp của người đàn ông truyền đến từ sau lưng, Hoài Niệm gục đầu xuống, xoay vặn mấy đầu ngón tay.
Cô biết cứ dây dưa như thế này không phải là cách. Trong lúc nhất thời, cô không thể thoát khỏi anh, lại không thể đắc tội với anh.
Không bằng đánh cuộc một lần.
“Đừng để tôi gặp lại anh.” Hoài Niệm mở miệng nói.
Tịch Tử Việt nhíu mày. Hoài Niệm nói tiếp: “Trước khi tôi tha thứ cho anh, tôi không muốn nhìn thấy mặt của anh. Hãy cho tôi chút thời gian và không gian điều chỉnh tâm tình của mình.”
Tịch Tử Việt im lặng một hồi, xoay người cô lại, nhìn cô hỏi: “Sau khi tha thứ cho tôi thì sẽ ở chung với tôi?”
“Sau khi tha thứ sẽ nhìn biểu hiện của anh.” Trong lòng Hoài Niệm sắp phát điên lên vì lý lẽ đương nhiên của vị Tổng Giám đốc bá đạo này, nhưng ngoài mặt vẫn giữ bình tĩnh trao đổi, “Chuyện tình cảm là chuyện anh tình tôi nguyện, không phải là chuyện anh muốn ở chung với tôi là tôi sẽ đáp ứng với anh. Nếu như là trao đổi thể xác, tôi có thể phối hợp với anh bất cứ lúc nào, nhưng về mặt tình cảm, thật xin lỗi, tôi muốn cũng làm không được.”
Đáy mắt Tịch Tử Việt thoáng lên vẻ cô đơn, đáp ứng, “Được.”
Anh vẫn vuốt ve nhẹ nhàng bàn tay của cô, nói thêm, “Em cũng phải đáp ứng điều kiện của tôi.”
Hoài Niệm nghi ngờ nhìn anh.
“Thứ nhất, cách xa Chu Mục Thâm một chút, không được có bất kỳ quan hệ mập mờ nào với cậu ta.” Lúc anh nói mấy lời này, vẻ dịu dàng trên mặt từ từ biến mất, trở lên lạnh lùng, mắt lóe lên lửa ghen.
“Anh đứng trên lập trường gì mà can thiệp vào chuyện của tôi?” Cô không cam lòng.
“Em muốn tôi chờ em tha thứ thì em phải khiến tôi an tâm.” Bàn tay anh đang nắm chặt tay cô, bỗng nhiên tăng thêm lực, lộ ra sự mạnh mẽ cố chấp, “Em liếc mắt đưa tình với đàn ông khác, làm sao tôi có thể chờ?”
Hoài Niệm cắn môi suy nghĩ, quyết định thỏa hiệp.
Cô hoàn toàn không có ý tưởng lãng mạn với Chu Mục Thâm, vất vả lắm Tịch Tử Việt mới nhượng bộ, không thể vì vấn đề nhỏ nhoi này mà đàm phán không thành công.
“Được, tôi hứa với anh. Nhưng Chu Mục Thâm vào làm công ty của tôi, tôi không thể sa thải một cách vô lý. Tôi chỉ có thể bảo đảm không có bất kỳ mập mờ gì với cậu ta.”
“Cách xa cậu ta ít nhất một thước.”
“Anh…”
“Nếu không, phải lập tức sa thải.”
Hoài Niệm nghiến răng, đồng ý, “Được, tôi hứa với anh.”
Đây là chuyện nhỏ, cô muốn bắn tên phải có mục đích.
“Thứ hai, không thể chờ quá lâu, hạn định ba tháng.”
“Anh…” Cô ngẩng đầu nhìn anh, ánh mắt kiềm chế sự bất mãn, “Nhiều điều kiện như vậy, rõ ràng anh không có thành ý.”
“Hoài Niệm.” Tịch Tử Việt cầm tay cô lên, chạm lên mặt của mình, “Tôi đã không còn trẻ.”
Đầu ngón tay chạm vào nếp nhăn trên khóe mắt của người đàn ông, cô rùng mình, trái tim run rẩy.
“Em thanh xuân tươi trẻ mà tôi đã già đi. Tôi không còn nhiều thời gian để mà phung phí.” Anh cầm tay của cô, mơn theo làn da, nơi này lưu lại dấu vết năm tháng, là quá khứ cô không biết đến.
Ánh mắt anh sáng quắc nhìn cô, “Tôi muốn mỗi giây mỗi phút đều được ở bên cạnh em.”
Một luồng cảm xúc không tên dâng tràn trái tim của cô, lấp đầy, khó chịu.
Cô dùng sức rút tay ra, xoay mặt đi không nhìn anh.
Già rồi thì mắc mớ gì tới cô! Quỷ mới biết bao nhiêu đàn bà đã qua tay anh rồi!
Hoài Niệm đổi đề tài, hỏi: “Chỉ hai điều kiện này thôi phải không?”
“Còn một cái nữa.”
“Còn cái… anh, ưm…” Miệng cô bị môi anh chặn lại.
Anh kìm đầu cô lại, dây dưa trên môi cô, thăm dò vào miệng, bằng mọi giá chiếm lấy, không buông tha chỗ nào.
Đầu lưỡi của cô bị anh quấn hút, từ sự đau nhức nhẹ nhàng tới tê dại mãnh liệt… Có lẽ bị ép buộc đã thành thói quen, biết chống cự cũng không được, cũng như có lẽ mùi vị này không thể dùng lời để diễn tả, cô dần dần bỏ mặc đấu tranh, mặc anh cuốn lấy, nuốt chửng cô.
Trước khi mất hết khống chế, anh ngừng lại, ôm cô ngã ra giường. Hai cánh tay ôm gọn cô trong lòng, thì thầm bên tai cô: “Tối nay ở với tôi.”
Không đợi cô phát cáu, anh bổ sung: “Tôi sẽ không làm gì cả, chỉ ôm em ngủ một giấc thôi.”
“…Không được!” Cô vùng vẫy.
“Vậy em muốn anh làm gì sao?” Anh gặm nhẹ lỗ tai của cô.
“Không muốn!” Cô né tránh một cách vất vã, mặt mày đỏ bừng.
“Em chọn một, tôi nghe lời em.” Anh cọ cọ cô, vành tai và tóc mai chạm nhau.
“…!!” Cô nắm lấy bàn tay làm loạn của anh, “Không được!”
“Được, anh ngủ vậy.” Anh vùi đầu mình trong hõm vai của cô, nhắm mắt lại.
“Giám đốc Tịch, tôi muốn đi tắm.” Cô đẩy anh ra, đứng dậy đi nhà vệ sinh.
Một lát sau, Hoài Niệm mặc áo choàng tắm đi ra, Tịch Tử Việt tiến lên ôm lấy cô, hôn lên trán, “Tôi cũng đi tắm.”
Bởi vì cảm xúc ấm áp trên trán mà Hoài Niệm ngẩn người ra hai giây, sau đó đẩy anh ra rất nhanh.
Tịch Tử Việt vào phòng tắm, Hoài Niệm ngồi trên giường, kéo chăn lên, trong lòng rối loạn.
Rất nhanh sau đó, hơi thở đàn ông sáp lại gần, suy nghĩ hỗn loạn trong đầu cô ngưng đọng.
Anh ôm cô vào ngực, xúc cảm cứng rắn buột chặt khiến lỗ tai cô ửng đỏ, giùng giằng nói: “…Nói là ngủ thôi, ngài mặc quần áo lại đàng hoàng được không?”
“Anh ngủ không mặc quần áo.” Anh trả lời một cách thản nhiên.
Anh ôm cô thật chặt, l*иg ngực nóng hổi dính trên lưng cô, hơi thở nóng rực phà lên gáy cô. Hoài Niệm khẩn trương tay chân tê rần không thể nhúc nhích. Cô chưa bao giờ ngủ chung một cách thân mật như thế này với đàn ông khác.
Không giống như lúc hai người ân ái, lúc đó tất cả giác quan đều bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ một cách mãnh liệt, không rảnh bận tâm đến những thứ khác. Lúc này đây không bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ bởi du͙© vọиɠ, cô bị buộc cảm nhận rõ ràng sự tồn tại của hai cơ thể đang kề cận nhau.
Cảm giác của hai người xa lạ trải qua tình một đêm không hề giống như cảm giác ôm nhau ngủ chung một chỗ như thế này.
Tịch Tử Việt chà cằm lên vai cô, hàm râu lún phún cọ trên da, khiến cô cảm thấy ngứa ngáy tê dại. Hoài Niệm nhịn không được nữa, tránh né, nhỏ giọng kháng nghị, “Giám đốc Tịch… tôi mệt, muốn ngủ…” Anh không nghe lời, nhất định không tha, cọ khắp nơi, giống như cậu bé ham chơi. Cô hoang mang tránh né, hơi thở rối loạn, giọng nói run run, “Giám đốc Tịch, ngài đừng làm rộn…”
Cô đẩy mặt anh ra, anh vòng tay qua vai cô, hai người lăn một vòng. Anh cúi xuống nhìn cô, tầm mắt hai người giao nhau.
Mặt mũi người đàn ông nhìn vừa tuấn tú khí khái, lại vừa kiên cường đang mỉm cười với cô. Nụ cười dịu dàng, ánh mắt nóng rực si mê, không hề giống Tịch Tử Việt thường ngày trầm ổn mạnh mẽ. Ngược lại, anh nhìn giống như một người đàn ông si tình nhìn cô vợ thương yêu nhiều năm.
Cô lật đật nhắm mắt lại, trấn định tâm tư đang nổi loạn, “Tôi ngủ đây.”
Anh cúi đầu, hôn nhẹ lên môi cô, “Ngủ ngon.”
Rất nhiều năm trước, anh đã muốn được ôm em ngủ như thế này, trước khi ngủ còn nói được một câu ‘ngủ ngon’.
…
Cô cứ cho rằng đêm nay khó ngủ, lúc đầu dựa trong lòng anh không dám cử động, dần dần cơn buồn ngủ đánh tới, chìm vào giấc ngủ, mà còn ngủ được rất yên ổn, không mộng mị, không rét lạnh. Từ đầu tới cuối đều có một luồng hơi nóng bao quanh cô, bảo vệ cô an toàn ngủ say.
Lúc Hoài Niệm thức dậy thì người bên cạnh đã rời khỏi.
Cô thở dài, chỉ mong anh ta nói được làm được, sẽ không trở lại quấy rầy cô.
Hoài Niệm xuống giường thay quần áo rửa mặt.
Chu Mục Thâm gọi điện thoại tới, cô lên tiếng giải thích trước: “Thật xin lỗi, tối qua mệt quá, tôi ngủ thϊếp đi.”
“Tôi gọi thế nào cũng không trả lời. Hình cũng sửa xong rồi, muốn tôi đưa tới phòng cô hay cô tới phòng tôi xem?”
“Tôi vẫn còn chưa thức dậy… Cậu gởi qua máy vi tính cho tôi đi, chúng ta trao đổi online.”
“Ngủ sớm như vậy mà vẫn chưa chịu dậy à, đồ lười!” Chu Mục Thâm cười nhẹ.
“Cúp máy đây, tôi đi mở máy tính.”
“Ừ.” Chu Mục Thâm để điện thoại xuống, nhìn bữa sáng đặt riêng cho cô ở trên bàn, nhún nhún vai, không biết phải làm sao, đành chịu.
Hoài Niệm ngồi trước bàn, mở máy vi tính ra, xem tập hình gởi qua online. Tìm không ra khuyết điểm trong hình Chu Mục Thâm chụp, Hoài Niệm cảm thấy tất cả đều hoàn hảo không chỗ nào chê. Ý vị cổ kính, góc độ phong cảnh, tô điểm không khí, quần áo giày mũ đều rất hài hòa. Ngay cả bản thân cô, chưa bao giờ được chụp hình đẹp như vậy.
Cô than thầm, cùng một công việc, người làm khác nhau mới thật sự phân chia cao thấp.
Sau khi chọn hình xong, Hoài Niệm gởi đi một tin nhắn qua QQ: “Hình rất đẹp, không cần sửa. Tôi còn có việc phải đi những nơi khác, cậu về công ty trước một mình đi.”
“Đi đâu?”
“Bà chủ đi đâu có cần phải báo cáo với cậu không?”
Chu Mục Thâm: “...”
“Cậu tự mình trả phòng đi, không cần để ý đến tôi.”
Hoài Niệm thở ra một hơi, cách xa một thước, thật khó nắm chắc, chỉ có thể tránh né không ở chung.
Cô đáp ứng điều kiện của anh ta, hi vọng anh ta cũng hết lòng giữ lời hứa.