Đêm Dài Có Sao Sáng

Chương 27:

Hiện trường thâu hình .

Bốn vị khách nam liên tiếp bị Hoài Niệm tắt đèn ở hai đợt trước. Hai trong bốn vị đó đều công bố khách nữ động lòng là số 12, Hoài Niệm. Người chủ trì cười nói: “Đêm nay số 12 bùng nổ.”

“Hoài Niệm, mọi người ở đây đều tò mò, người đàn ông lý tưởng trong lòng cô là loại người nào?”

Hoài Niệm cười cười, nói: “Tôi không có khuôn mẫu cụ thể, quan trọng nhất là cảm giác.”

Khách nam cuối cùng lên sàn là Chu Mục Thâm. Thân cao 180cm, đường nét khuôn mặt tinh xảo, trang phục hòa hợp, lịch sự tuấn tú, có thể dùng danh từ thanh niên tài tuấn để hình dung. Tiếng vỗ tay ở hiện trường nhiệt liệt náo động hơn so với mấy bị trước.

Theo lệ thường, đầu tiên phải chọn khách nữ động lòng, anh chọn rất nhanh.

Màn hình lớn phát ra bản VCR cá nhân của khách nam.

“Tôi tên là Chu Mục Thâm, năm năm 25 tuổi, tốt nghiệp ở MIT*, là một kỹ sư kiểm tra cao cấp về sự phát triển thiết bị, chịu trách nhiệm chủ yếu về việc kiểm tra năng lực thiết kế của các sản phẩm vô tuyến. Cuộc sống của tôi rất đơn giản, sở thích giải trí là chơi bóng và xem phim. Bình thường tôi không có thời gian cũng như không biết quen biết bạn gái ở đâu. Dưới sự giới thiệu của bạn bè, tôi đã tới Thật lòng hẹn hò để thử thời vận, nói không chừng có thể gặp được duyên phận. Tôi không có yêu cầu gì với người con gái tôi thích. Cô ấy không cần phải làm gì, cứ để tôi yêu thương là tốt rồi.”

*MIT: Masachusetts Institution of Technology

Trong tấm hình hiện ra khuôn mặt trắng trẻo đẹp trai của người đàn ông. Anh ta đang đứng trên sân banh, chuẩn xác ném ra quả bóng 3-điểm ghi bàn, đường banh tuyệt vời, tư thế hoàn mỹ, giống như chàng thanh niên đẹp trai Lưu Xuyên Phong trong manga, hiện trường hò hét rầm rộ.

Vòng giới thiệu thứ nhất đi qua, hiện trường có ba chiếc đèn bị tắt, trong đó bao gồm cái của Hoài Niệm.

Chu Mục Thâm thấy Hoài Niệm tắt đèn, ánh mắt ảm đạm.

Người chủ trì hỏi nguyên nhân hai vị khách nữ tắt đèn kia trước, một người trong đó trả lời: “Cậu ấy nhỏ hơn tôi 8 tuổi, hold không được.” Người còn lại nói: “Quá đẹp trai, điều kiện lại tốt, loại đàn ông kiểu này khiến tôi có cảm giác không an toàn.”

Cuối cùng, người chủ trì cười hỏi Hoài Niệm, “Tại sao cô lại tắt đèn? Thật ra thì hai người rất xứng đôi, nam tuấn tú, nữ xinh đẹp, độ tuổi tương đối, hơn nữa cả hai đều có một loại phong cách lành mạnh.”

Chu Mục Thâm siết chặt mi-crô trong tay. Anh ta khẩn trương chờ đợi câu trả lời của Hoài Niệm.

Hoài Niệm nói: “Tôi không thích con trai đeo kiếng.”

Chu Mục Thâm: “...”

Khán giả: “...”

Người chủ trì cười vô tội: “À ha, tất cả thanh niên đeo mắt kiếng tại hiện trường không còn cơ hội nữa rồi. Ừ, bao gồm luôn cả tôi.”

Đợt kế tiếp, tâm trạng Chu Mục Thâm xuống thấp, vẻ mặt buồn chán, ít khi lên tiếng.

Cho đến cuối cùng, có bốn vị khách nữ vẫn giữ lại đèn cho anh ta. Màn hình lớn công bố anh chọn khách nữ động lòng lại là số 12, Hoài Niệm. Người chủ trì nói: “Anh có thể chọn một trong mấy vị khách nữ kia, cũng có thể kiên trì chọn khách nữ động lòng, thử lại một lần nữa.”

Chu Mục Thâm gở mắt kiếng xuống, cầm mi-crô lên, nhìn về phía Hoài Niệm, nói: “Tôi đã tháo mắt kiếng xuống rồi.”

Cặp mắt của người đàn ông trong suốt, sau khi gở mắt kiếng xuống thì khuôn mặt càng thêm xuất chúng.

Hoài Niệm mỉm cười: “Cậu không cần thay đổi vì bất cứ một người nào, hãy tự làm chính mình.”

Đây là lời từ chối khéo léo, Chu Mục Thâm luyến tiếc thất bại rời sân khấu.

Tiết mục thu hình tới buổi trưa, cuối cùng đến chạng vạng thì kết thúc.

Mấy vị khách nữ hẹn nhau đi ăn chung, nhưng lại không mời Hoài Niệm. Khi cô vào phòng hóa trang lấy đồ thì người xung quanh cô đột nhiên im lặng. Cô vừa đi khỏi thì các cô lại bắt đầu xì xào bàn tán, “Ỷ mình có chút nhan sắc bày đặt chọn lựa.” “Trà Xanh* thoát tục tươi mát nhỉ ~” “Trang phục kỳ dị chẳng hợp thời hợp cảnh…”

*Trà Xanh này lấy từ “Gái Trà Xanh”, từ mạng mới, ám chỉ những cô gái có bề ngoài ngây thơ, trong sáng nhưng cuộc sống thực chất bên trong thối rửa, giả tạo, kiêu căng tự phụ, chuyên bày mưu lập kế dụ dỗ đàn ông bao nuôi họ.

Hoài Niệm chào tạm biệt với nhóm tổ chức chương trình xong, trở về khách sạn. Lịch trình trở về của cô là ngày mai, tối nay rãnh rỗi, cô lên kế hoạch dạo chơi chợ vải của thành phố C.

Đang tính ra cửa thì cô nhận được một cú điện thoại của ban tổ chức chương trình, hẹn cô tới nhà hàng gặp mặt, nói là có chuyện cần gấp.

Hoài Niệm không dám chậm trễ, sửa soạn lại mình rồi xuất phát.

Đến nhà hàng, cô được nhân viên phục vụ dẫn tới một bàn ăn ở gần cửa sổ. Lúc Hoài Niệm nhìn thấy người đàn ông đang ngồi ngay ngắn ở phía đối diện thì hơi sửng sờ.

Chu Mục Thâm đã thay ra một bộ âu phục, thắt cà vạt, không đeo mắt kiếng. Lúc chiều, anh ta là chàng thiếu niên với cấp bậc đẹp trai nhất trường, bây giờ lại trang nghiêm có khí chất của một tinh anh xã hội.

Anh ta mỉm cười nhìn Hoài Niệm. Nụ cười mang theo ba phần xấu hổ, ba phần khẩn trương, “Chị của tôi là đạo diễn chương trình, tôi nhờ chị ấy hẹn giúp cô ra ngoài.”

“À.. thì ra là vậy.” Bà con của đạo diễn chương trình, cũng là người mình không nên đắc tội nhất. Hoài Niệm mỉm cười đáp lại.

“Tôi chỉ là muốn kết bạn với cô mà thôi.”

“Cám ơn, đó là vinh hạnh của tôi.”

“Quần áo cô mặc lên sân khấu hôm nay rất đẹp, là do cô thiết kế?”

“Đúng vậy. Tôi thích phong cách cổ trang hơn, yêu thích phục sức mang tính chất cổ điển.”

Hai người anh một câu, tôi một câu, trò chuyện cho tới khi mấy món ăn Quảng Đông tinh xảo được mang lên. Hoài Niệm ăn một cách ung dung thong thả. Từ đầu tới cuối, Chu Mục Thâm không nhịn được mà mỉm cười liên tục. Anh ta cảm thấy ngay cả lúc cô ăn cũng động lòng người như vậy.

Đêm đông, trời se lạnh rét run.

Chiếc Land Rover màu đen chạy theo dòng xe cộ, bên cạnh có thêm mấy chiếc xe màu đen bình thường khác đi theo.

Tịch Tư Viễn ngồi an toàn ở hàng ghế sau, ngay cả game cũng không đυ.ng tới, thúc giục ba đang lái xe: “Ba à, ba lái nhanh lên một chút! Chậm tí là mẹ kết hôn với người khác đó!”

“Cô ấy dám!” Tịch Tử Việt đáp trả nặng nề, trong mắt lộ lên vẻ ác độc.

Lời nói thoát ra, ngấm lại vào tai, anh không khỏi bật cười, khi không lại cho rằng lời nói của một đứa bé là thật!

Xe đi theo hướng dẫn, không lâu lắm thì lái tới bên ngoài nhà hàng Quảng Đông Thúy Hà. Dừng lại cách mục tiêu khoảng 100 thước, Tịch Tử Việt tắt máy xe, ánh mắt tìm kiếm, khó khăn lắm mới nhận ra Hoài Niệm đang ngồi bên cửa sổ.

Ngồi đối diện với cô là một người đàn ông trẻ tuổi. Hai người vừa ăn vừa nói chuyện, thỉnh thoảng cô còn cười lên, vén lọn tóc ra sau tai, lộ ra vành tai xinh xắn và bông tai hình sao biển màu xanh, cùng với gò má xinh đẹp ngọt ngào.

Tịch Tử Việt nhìn thấy cặp trai gái trẻ tuổi vui vẻ trò chuyện với nhau mà siết chặt tay lái.

“Ba ơi?” Tịch Tư Viễn nhìn thấy ba ngồi trước mặt không nhúc nhích, cũng không xuống xe, lên tiếng gọi ba.

Tịch Tử Việt thu hồi tầm mắt, xuống xe, ôm luôn con trai xuống.

“Mẹ con trong đó, thấy không?”

Tịch Tư Viễn nhìn theo ngón tay chỉ của Tịch Tử Việt, gật đầu, “Dạ thấy.” Cậu bé bĩu môi, buồn buồn, nói, “Mẹ không để ý tới chúng ta nữa, hẹn hò với người khác, không vui!”

Tịch Tử Việt thả con xuống đất, trịnh trọng vỗ vỗ vai cậu bé, “Chuyện tiếp theo phải giao cho con.”

“Ba, ba yên tâm! Nhất định con sẽ đoạt lại mẹ!” Tịch Tư Viễn siết tay thành nắm đấm, khuôn mặt nhỏ nhắn căng thẳng, dứt khoát và khí khái.

Bên trong nhà hàng, Hoài Niệm và Chu Mục Thâm đang nói tới đề tài điện ảnh.

“Tôi rất thích , đã xem ba lần. “Chu Mục Thâm cười nói, “Sau này có bạn gái, tôi nhất định sẽ xem thêm một lần nữa với cô ấy.”

“Tôi đã xem rồi, một bộ phim rất văn nghệ, tiết tấu chậm chạp, dài dòng.” Hoài Niệm trêu chọc, “Xem ra cậu có một trái tim của người thanh niên hết lòng vì văn nghệ.”

Trong quá trình trò chuyện, cô không có ác cảm với Chu Mục Thâm. Cậu ta đơn thuần dễ mắc cỡ, cử chỉ thỏa đáng, chung đυ.ng với nhau rất thoải mái. Từ một vài chi tiết có thể nhận ra, cậu ấy sinh ra và lớn lên trong một gia đình có gia thế được giáo dục kỹ càng.

“Mẹ___” Tiếng gọi non nớt của một bé trai vang lên, phá vỡ không khí ấm cúng này.

Hoài Niệm vừa quay đầu lại, nhìn thấy Tịch Tư Viễn chạy lấp xấp tới, vừa chạy vừa gọi.

Cậu bé mặc áo khoác ngoài màu xanh biếc, quần jeans có hình hoạt họa, đôi giày ủng màu đen, đầu đội mũ beret, cách ăn mặc vừa tuấn tú vừa thời thượng, hợp với khuôn mặt trắng noãn dễ thương. Cặp mắt long lanh đen nhánh, đáng yêu đến mức người khác phát thèm.

Mấy người ngồi ở bàn chung quanh đều bị Tịch Tư Viễn thu hút, “…Ngoan quá!” “Dễ thương quá đi thôi, Tiểu Triều Nam*!” “Cậu bé này nhìn còn sang hơn cả mấy ngôi sao quảng cáo nhỏ…” “Emma nhà tôi sau này có sinh em bé cũng muốn một đứa con trai ăn mặc bảnh như thế này!”

*Tiểu Triều Nam là từ dùng để miêu tả những bé trai dễ thương, ăn mặc đúng mốt.

“Mẹ!” Cậu bé chạy đến bên người Hoài Niệm, leo lên chiếc sofa hai người ngồi, ôm siết cô, giọng nói trong trẻo ngọt ngào, “Mẹ à!... Mẹ ơi!”

Hoài Niệm lúng túng tay chân.

Lần trước, sau khi Tịch Tư Viễn gọi cô là mẹ trong điện thoại, cô bị dọa sợ tới mức không dám liên lạc với cậu nhóc này nữa. Cô còn ẩn hình luôn cả WeChat.

“Mẹ, con đói bụng, con có thể ăn chung với mẹ được không?” Tịch Tư Viễn ôm cổ Hoài Niệm, vừa dễ thương vừa khôn khéo hỏi.

“Đương nhiên có thể.” Hoài Niệm ôm Tịch Tư Viễn lên ngồi bên cạnh mình, gọi nhân viên phục vụ tới, gọi thêm mấy món ăn.

“Cô… đã kết hôn? Có con trai?” Bộ dạng của Chu Mục Thâm không khác gì sấm đánh ngang trời.

“Đây là con trai với chồng trước của tôi. Ly dị có con khó có thể tìm được người, cho nên tôi đã giấu ban tổ chức chương trình.” Hoài Niệm chéo hai tay thành hình chữ thập, một bên nói xin lỗi, “Giúp tôi bảo vệ bí mật được không?”

Bên cạnh bồn hoa ngoài cửa sổ, Tịch Tử Việt dựa lên xe hút thuốc.

Mặc dù không nghe rõ bọn họ đang nói cái gì, nhưng anh có thể cảm giác được không khí bên trong thay đổi.

Nhất là khi nhìn thấy bộ dạng bị đả kích của người đàn ông kia, Tịch Tử Việt gặm gặm điếu thuốc, góc môi khẽ nhúc nhích, rất mờ nhạt nhưng lại rất đắc ý.

Con trai giỏi, làm hay lắm!

“Mẹ…”

“Ngoan, muốn ăn gì?” Hoài Niệm xoa đầu cậu bé, cắt lời nó.

Vẻ mặt của Chu Mục Thâm rối rắm, “Hoài Niệm, cô như vậy không hay lắm đâu. Ly dị có con đâu nhất định sẽ bị người ta bài xích. Nhưng cô lựa chọn giấu giếm, sẽ làm giảm đi nhân cách của mình, như vậy sẽ khiến cho người vốn có hảo cảm với cô thất vọng.”

Hoài Niệm xấu hổ cười hiền, “Cậu nói đúng, nhưng tôi không muốn bị người ta đối xử với mình như gái đã có chồng. Tôi muốn được đối xử như một cô gái chưa từng lập gia đình. Tôi còn trẻ tuổi xinh đẹp, tôi muốn có nhiều chọn lựa tốt hơn.”

Chu Mục Thâm tiếc nuối thở dài, “Sự xinh đẹp chân chính là vẻ đẹp không lộ ra ngoài. Nếu dùng nhan sắc của mình làm tài nguyên và vũ khí thì vẻ đẹp này đã dính vào sự dơ bẩn của thế tục, không còn động lòng người nữa.”

Hoài Niệm nhìn thấy ánh mắt cậu ta trở nên ảm đạm, tràn đầy vẻ thất vọng không nói nên lời, cô vội vàng hỏi lại một cách thành khẩn: “Có thể giúp tôi giữ bí mật hay không?”

“Được, nếu như cô không còn cách nào khác.” Chu Mục Thâm quay mặt đi, không muốn nhìn vào mắt của cô. Một đôi mắt động lòng người trong suốt như vậy lại rất gạt người.

Hoài Niệm nhìn thấy Tịch Tư Viễn ăn sắp xong, gọi nhân viên phục vụ tới tính tiền. Cô lấy ví tiền ra, đang tính trả thì Chu Mục Thâm đã giành đưa tiền mặt ra trước, “Để tôi. Đây là tôi mời, sao có thể để cô trả tiền.”

Đương nhiên nhân viên phục vụ nhận tiền của Chu Mục Thâm, cầm đi thanh toán.

“Cám ơn cậu mời, vậy tôi dẫn con trai đi trước.”

Hoài Niệm ôm Tịch Tư Viễn rời đi. Chu Mục Thâm ngồi yên ở đó nhìn theo bóng lưng Hoài Niệm, bực bội giống như bị thất tình. Tịch Tư Viễn nằm trên vai Hoài Niệm, hướng về phía Chu Mục Thâm làm mặt quỷ.

Muốn cướp mẹ người ta, còn lâu!

Trừ ba cháu ra, ai cũng đừng hòng tán tỉnh được mẹ cháu! Cậu nói lầm bầm.

Hoài Niệm ôm Tịch Tư Viễn ra khỏi nhà hàng, đặt cậu bé xuống, hỏi: “Tư Viễn, tại sao cháu tới đây có một mình? Cháu đang ở chung với ai?”

Tịch Tư Viễn nói: “Con đang ở chung với ba, ba dẫn con tới ăn cơm.”

Hoài Niệm nhìn chung quanh, lúc cặp mắt lướt tới người đàn ông cao lớn đang đứng bên cạnh xe thì trong lòng lập tức nặng trĩu.

Hoài Niệm vội vàng nói với Tịch Tư Viễn: “Dì con có việc, phải đi trước.”

Vừa mới nhúc nhích, chân của cô đã bị Tịch Tư Viên ôm cứng. Cậu bé nhìn cô một cách tội nghiệp, “Mẹ, mẹ muốn đi đâu?”

Hoài Niệm cúi người xuống, nhẫn tâm gạt cánh tay nhỏ bé của Tịch Tư Viễn ra, “Dì không phải là mẹ của cháu, ba cháu bên kia, cháu đi tìm ông ấy đi.”

“Mẹ… Mẹ…” Tịch Tư Viễn lôi kéo vạt áo khoác nỉ của cô, nhất định đi theo cô, “Mẹ… mẹ không thể bỏ con lại…”

Chung quanh có người ra vào nhà hàng, nhìn thấy một màn như vậy chỉ chỉ chõ chõ.

Hoài Niệm có chút sốt ruột, tiếng nói cũng lớn hơn, không dịu dàng, giống như thường ngày, “Dì không phải là mẹ cháu! Cháu đừng đi theo dì!”

Tịch Tư Viễn kinh ngạc nhìn cô, bị tổn thương, mắt to long lanh nước, dường như trong nháy mắt, tràn ra hai giọt nước mắt thật lớn. Cậu nhóc vừa khóc vừa nói: “Mẹ… mẹ ghét con…”

Tim Hoài Niệm co rút thật mạnh, đau nhói. Đứa nhỏ này vừa khóc thôi mà ruột gan cô đã rối bời lên, ngực đau nhức.

“Mẹ… con là cục cưng nhỏ của mẹ, mẹ không được ghét con…” Tịch Tư Viễn nắm vạt áo cô, nước mắt giàn giụa, càng ngày càng uất ức, càng thương tâm, “… Con muốn có mẹ… người ta ai cũng có mẹ, con cũng muốn có mẹ…”

Hoài Niệm đau lòng không thôi, nước mắt không kìm chế được mà lăn xuống. Cô không để ý đến người đàn ông xấu xa kia càng ngày càng bước tới gần cô, ngồi xổm xuống, ôm Tịch Tư Viễn vào lòng, dụ dỗ an ủi: “Ngoan, cục cưng không khóc… Dì đâu có ghét con, dì thương nhất là cục cưng Tư Viễn mà…”

Đây là cảm giác cô chưa từng cảm nhận. Nó chỉ mới bật khóc mà cô lại giống như đứt từng khúc ruột.

“Mẹ không nhớ không quan tâm đến con…” Cậu bé nức nở, “Con thương mẹ… muốn ở chung với mẹ…”

Hoài Niệm mềm lòng cảm động. Cho dù cô thích ứng không nổi cách xưng hô kia, nhưng một phần trái tim của cô cũng bị hòa tan bởi sự thân mật và nhiệt tình của cậu nhóc.

Giọng nói của cô nghẹn ngào: “Cưng ngoan, không khóc nữa… Ngoan…”

Tịch Tử Việt đi tới bên cạnh bọn họ đứng lại. Hoài Niệm ngẩng đầu liếc anh một cái, lời nói mang ý trách cứ, “Anh cứ bỏ mặc con trai của mình vậy sao?”

Anh giơ tay ra, ngón tay lướt qua gò má của cô, lau đi nước mắt.

Hoài Niệm nghiêng mặt đi, tránh né bàn tay anh. Cô vừa định để Tịch Tư Viễn xuống, cậu nhóc kia đã ôm chặt cổ cô, giống như bạch tuột đeo cứng người cô, âm thanh vẫn còn nức nỡ, nói: “Con muốn được ôm!”

Hoài Niệm bất đắc dĩ, ôm Tịch Tư Viễn bỏ đi.

Tịch Tử Việt từ từ đi sau lưng bọn họ.

Tịch Tư Viễn nằm trên vai Hoài Niệm, mặt xoay về phía papa ở đằng sau, le lưỡi, khoe khoang đắc ý.

Tịch Tử Việt: “...”

Đãi ngộ giữa hai người quá chênh lệch, anh thật sự ghen tỵ.

Hoài Niệm ôm Tịch Tư Viễn đi vòng vòng bên đường. Không bao lâu sau, Tịch Tư Viễn ngủ thϊếp đi trong lòng cô.

Nghe được hơi thở đều đặn của cậu nhóc, cô thở phào nhẹ nhõm. Cô dừng bước, chờ người đàn ông kia theo kịp, thấp giọng nói: “Ôm con anh đi.”

Tịch Tử Việt ôm lấy con mình. Hoài Niệm cử động hai tay tê cứng, trong lòng lại trống vắng khó chịu.

Cô không nói lời nào, xoay người bỏ đi, tới ven đường đón lấy taxi rời đi.

Hoài Niệm không còn tâm tư làm gì khác, đi thẳng về khách sạn.

Tắm rửa xong, nằm trên giường, dạ dày cô đột nhiên quặn đau. Cơn đau càng ngày càng kịch liệt, Hoài Niệm nhịn không nổi nữa, gọi điện thoại xuống quầy tiếp tân, nhờ họ mua thuốc giảm đau.

Không bao lâu sau, chuông cửa vang lên, Hoài Niệm gắng gượng ngồi dậy, đi mở cửa.

Một tay vịn cầm cửa, một tay chống tường, người xuất hiện trước mặt lại là Chu Mục Thâm.

Mái tóc đen lánh của Hoài Niệm buông xõa tùy tiện, áo ngủ tơ lụa màu hồng nhạt, vạt áo không tới đầu gối, bắp chân mảnh mai trắng noãn lộ ra, dây thắt lưng mảnh mai buộc vòng quanh eo nhỏ.

So với trang phục nghiêm trang bao kín người sáng nay, cách ăn mặc tùy tiện kiểu này lại hấp dẫn mê người.

Chu Mục Thâm chỉ liếc mắt nhìn một cái rồi nhanh chóng cúi đầu, mặt ửng đỏ.

“Có chuyện gì sao?” Hoài Niệm cố gắng chống đỡ sự khó chịu, hỏi.

“Tôi chỉ muốn xin lỗi cô vì chuyện tối nay.” Chu Mục Thâm nhìn bắp chân của cô, không dám dời mắt lên trên, “Tôi tự cho rằng mình đúng, không nên đứng trên quan điểm đạo đức mà chỉ trích cô. Suy nghĩ của cô không có gì sai trái, ly hôn còn mang theo con cái, tạo ra được một sự nghiệp độc lập, thật không dễ dàng.”

Hoài Niệm: “….”

Cậu ta có ý gì đây, khinh bỉ đã đời rồi tới sám hối hả?

Chu Mục Thâm lấy hết can đảm, ngẩng đầu đối diện với tầm mắt của Hoài Niệm, nói một cách thành khẩn: “Cho dù cô là mẹ đơn thân, cũng xứng đáng được hưởng tất cả những thứ tốt đẹp mà cô muốn.

“Cám ơn…” Hoài Niệm miễn cưỡng lên tiếng.

Rốt cuộc Chu Mục Thâm cũng phát hiện được điều gì đó không bình thường. Sắc mặt người phụ nữ trước mặt tái nhạt, vẻ mặt ẩn nhẫn, cơ thể muốn ngã xuống bất cứ lúc nào.

“Sao thế?” Theo bản năng, cậu ta đưa tay ra đỡ. Nhưng tay còn chưa kịp đυ.ng vào Hoài Niệm thì bị đã bị một lực nào đó từ phía sau léo lùi lại.

Tịch Tử Việt đứng sau lưng cậu ta, sắc mặt nặng nề, tóm lấy cổ áo, kéo cậu ta về phía sau, còn mình thì tiến lên, ôm lấy Hoài Niệm yếu đuối.

Một tay dìu cô, một tay đẩy cửa đi vào phòng, trở tay khóa trái cửa lại. Động tác gọn gàng nhanh nhẹn, làm liền một mạch.

Chu Mục Thâm lảo đảo dừng lại, nhìn thấy Hoài Niệm bị người đàn ông ôm đi vào trong.

Anh xông lên phía trước, đập cửa, “Mở cửa! Anh là ai của cô ấy! Mở cửa mau!”

Trong lòng anh có một đáp án xấu nhất, chồng trước.

Nếu là chồng trước, cũng không nên dây dưa mập mờ như vậy.

Chu Mục Thâm đập cửa hoài không ai trả lời, lật đật chạy xuống lầu, tìm nhân viên khách sạn.

Bên trong phòng, Tịch Tử Việt ném Hoài Niệm trên giường, phủ lên người cô, đáy mắt tức giận sôi trào, “Từ nhà hàng hẹn tới khách sạn?”

Hoài Niệm nằm nghiêng người, mái tóc đen che hết khuôn mặt, cơ thể hơi cong lại, nghiến răng chống chọi với cơn đau. Cô không còn sức giằng co với anh, người đàn ông này đúng là âm hồn bất tán… không để cho mình yên…

Cô lạnh lùng không nhìn khiến Tịch Tử Việt càng nổi đóa.

Anh biết cô ngủ lại khách sạn này, cho nên dẫn theo con trai vào đây ở. Sau khi an bài con trai xong, đang suy nghĩ không biết có nên tới tìm cô không thì lại thấy cô và người đàn ông hẹn hò trong nhà hàng mập mờ không rõ trước cửa phòng. Đêm hôm khuya khoắc, mặc đồ ngủ, trai đơn gái chiếc, có phải nếu anh tới muộn một chút thì bọn họ đã vào luôn phòng rồi không?

Hoài Niệm nhắm mắt, không thèm quan tâm tới anh.

Tịch Tử Việt quay mặt cô lại, cúi đầu hôn lên môi cô.

Hoài Niệm không còn sức kháng cự, chỉ có thể để mặc đầu lưỡi anh càn quét tàn bạo trong miệng cô. Cô nhíu chặt mày, thở dốc một cách khó khăn, bụng lại quặn đau.

Đã từng nếm qua mùi vị khó quên này, anh không thể nào khống chế sự xung động muốn tiến thêm bước nữa của bản thân.

Sự ghen tuông cuộn trào và khát vọng mãnh liệt khiến anh không để ý đến sự yếu đuối khác thường của cô.

Cuối cùng Hoài Niệm cũng nhịn không được mà rên lên một tiếng: “… Đau… bụng đau quá…”

Âm thanh yếu đuối truyền vào trong tai anh giống như lá bùa đông cứng có hiệu lực, anh ngẩng phắt đầu lên từ ngực cô. Ánh mắt yếu ớt của Hoài Niệm đang nhìn anh, từng trận quặn đau dâng trào khiến cô không thể chịu đựng nổi, tuyến lệ bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ, nước mắt trào ra, “Đau quá…”

Tịch Tử Việt biến sắc, trong nháy mắt, sự ham muốn thiêu đốt dâng trào tắt ngúm. Anh ngồi dậy, kéo áo ngủ cô lại, lấy áo khoác ngoài cô để trên sofa tới, phủ lên người cô rồi vội vã gọi điện thoại.

Một tiếng vang nhỏ, cửa phòng mở ra, Chu Mục Thâm dẫn theo quản lý khách sạn đi vào, “Hoài Niệm, Hoài Niệm?”

Tịch Tử Việt quay đầu lại, đối mặt với Chu Mục Thâm, ánh mắt anh tối sầm lại. Chu Mục Thâm run lên, sóng lưng lạnh toát.

Nhưng anh ta không chịu thua, nói với quản lý khách sạn bên cạnh: “Chính là anh ta, đêm khuya phá cửa, ý đồ bất chính.”

Tịch Tử Việt không để ý tới anh ta, ôm ngang Hoài Niệm lên, thấp giọng nói: “Ráng nhịn một chút, tôi đưa em đi bệnh viện.”

“Anh thả cô ấy xuống!” Chu Mục Thâm cản đường Tịch Tử Việt.

Tịch Tử Viết đá một cú lên đùi Chu Mục Thâm, “Cút!”

Động tác của anh rất mạnh, không hề báo trước, Chu Mục Thâm bị đá trúng xương đùi, chân mềm nhũn, quỵ gối ngã xuống.

Quản lý khách sạn vừa mới tiến lên, ánh mắt sắc bén của Tịch Tử Việt quét qua, đối phương khựng người lại, thẳng lưng, đứng không nhúc nhích. Dựa vào kinh nghiệm hành nghề phục cụ bao nhiêu năm, ông ta biết đây là nhân vật không thể chạm tới.

Tịch Tử Việt sải bước ra khỏi phòng khách sạn, đám người bảo vệ chạy tới, bám theo đuôi anh.

Chu Mục Thâm bị đau, đứng dậy đuổi theo ra ngoài, nhìn thấy Hoài Niệm bị người đàn ông ôm trong lòng, trước sau có đám người vây quanh, rời đi. Anh ta tức giận đấm một cú lên vách tường. Cái quái gì đây!

Hoài Niệm ở lầu 4, không cao lắm, Tịch Tử Việt không chờ thang máy, vừa ra lệnh cho người bên cạnh chuẩn bị xe, vừa ôm cô vội vã đi xuống thang lầu.

Hoài Niệm đang bị người đàn ông ôm trong ngực, rõ ràng là người cô vô cùng chán ghét, nhưng lúc được anh ôm thì hình như sự đau đớn giảm đi mấy phần. Cánh tay anh rất mạnh khỏe, l*иg ngực rắn chắc, nóng hổi, giống như lò sưởi. Cô ngước mắt lên, nhìn thấy đường cong hàm dưới cương cứng …

Ra khỏi khách sạn, một luồng gió lạnh thổi tới, anh siết cô vào lòng chặt hơn chút nữa.

Có xe dừng lại trước cửa lớn, anh ôm cô lên xe.

Sau khi ngồi xuống, anh ôm cô vào lòng, khẽ vuốt ve mái tóc đen nhánh của cô, thấp giọng nói: “Cố gắng chống đỡ, bệnh viện không xa lắm.”

Hoài Niệm cắn môi, mắt long lanh nước, tóc đen buông thả xốc xếch. Ánh mắt hai người đυ.ng nhau, bộ dạng bất lực điềm đạm đáng yêu của cô khiến tim anh quặn đau.

Cô vươn tay ra, từ từ chạm lên cằm anh, giọng nói yếu ớt, hỏi: “Có phải tôi đã từng… gặp anh… ở đâu rồi không…”