Đêm Dài Có Sao Sáng

Chương 26:

Anh ôm cô, thấp giọng từ từ. Mặt cô vẫn lạnh như băng, không giẫy giụa kháng cự, cũng không đáp trả.

Rõ ràng vòng ôm chặt chẽ, nhiệt độ lại lạnh như băng. Loại cảm giác được như ý nguyện này lại khiến Tịch Tử Việt cảm thấy buồn tẻ vô vị.

Anh buông Hoài Niệm ra, nói nhẹ: “Tôi đã an bài người đưa em đi.”, rồi xoay người bỏ đi.

Hoài Niệm nắm chặt chăn mỏng trên người, ngồi sụp xuống giường, cúi đầu nước mắt tuôn rơi.

Bên kia, Lý Quân Hoa bị tạm thời đình chức giận phát run, “Tại sao cậu ta…Cậu ta nói đá liền đá người… Từ khi em gả cho anh… đã bắt đầu theo cha gây dựng sự nghiệp… hình như Đông Diệu cũng có tâm huyết của em… Cậu ta độc đoán chuyên quyền như vậy… không thèm nể tình… Đây là bạo quân… bạo quân ngang ngược…”

Tịch Tử Thành không biết nói gì cho phải, “Em dùng kế mang thai giả lừa gạt cha, chọc giận tới cậu ấy rồi.”

“…Cũng là tại con da^ʍ phụ kia!” Bà tính toán mọi bề, nhưng lại không nghĩ tới việc Hoài Niệm và Tịch Tử Việt xảy ra quan hệ, không thì chuyện này cũng không tới nổi mức độ này, “Em quá khinh thường con nhỏ đó, vậy mà có thể bò được lên giường của Tịch Tử Việt, thật lợi hại! Xem ra chính là nó đã xúi quẩy Tịch Tử Việt… Trong khoảng thời gian Nghiệp nó gặp chuyện không may, em vẫn thờ ơ đối với nó, cho nên nó đã sớm ghi hận trong lòng.”

Tịch Tử Thành im lặng. Hình như việc Hoài Niệm và Tịch Tử Việt qua lại với nhau đã khiêu chiến với ranh giới nhẫn nại cuối cùng của ông.

“Em phải đi tìm ba! Ông cụ vẫn còn ở đây, Đông Diệu không chỉ là của mỗi một mình Tịch Tử Việt!” Lý Quân Hoa vô cùng tức giận bỏ đi.

Tịch Tử Thành suy nghĩ một hồi, quyết định đi tìm Hoài Niệm nói chuyện.

Hoài Niệm kéo vali ra cửa, bên ngoài đã có xe riêng đang đợi.

Tịch Tử Thành cản đường cô lại, thấp giọng nói: “Hoài Niệm, chúng ta nói chuyện có được không?”

Hoài Niệm bỗng chốc nghe ra được, cách gọi thân mật của trưởng bối dành cho con cháu trước đây biến thành Hoài Niệm khách sáo câu nệ.

Nhưng cô không quan tâm. Tất cả những liên hệ với nhà họ Tịch đều bị cô xóa sạch.

Hoài Niệm đáp lại nhỏ nhẹ: “Thật ngại, cháu không có thời gian.”

Cô đứng không nhúc nhích, hiển nhiên không muốn vừa đi vừa nói chuyện với ông.

Tịch Tử Thành nói ngắn gọn: “Tử Việt là chú của Tịch Nghiệp, cháu ở chung với nó thật sự không thích hợp lắm. Chú biết, đây là thời đại tự do yêu đương, cháu và Tịch Nghiệp cũng đã chia tay, có quyền nói chuyện yêu đương với bất cứ người nào. Nhưng mà, dù sao cũng là người sống trong xã hội, xin cháu quan tâm tới mặt mũi của mọi người, làm việc nên suy tính trước sau.”

Hoài Niệm không phản ứng. Tịch Tử Thành dừng lại một chút rồi lại nói: “Tử Việt còn có một đứa con trai 5 tuổi, cháu không nên mới chừng tuổi này mà…”

“Tịch Tử Thành!” Giọng nói lạnh thấu xương từ phía sau truyền đến.

Tịch Tử Thành quay đầu lại, nhìn thấy sắc mặt âm u của Tịch Tử Việt.

Rất ít khi nó gọi thẳng tên họ của ông như vậy. Mười năm về trước nó đã từng gọi ông như thế. Đó là lúc ông đưa ra quyết sách sai lầm, dẫn đến sự tổn hại nặng nề của công ty. Lần đó trong cuộc họp hội đồng, nó không để tâm tới tình cảm và thể diện của ông mà nổi giận. Làm thuộc hạ, xác thực nó có thể mắng ông, nhưng thân là anh cả, trên mặt tình cảm lẫn tôn nghiêm, ông thật sự khó tiếp nhận. Cho nên vì gánh vác trách nhiệm, cũng như vì để giải thoát, ông đã từ chức.

Mười năm rồi, nó chưa từng nổi giận lại đối với ông, bây giờ lại bởi vì một người phụ nữ.

Tịch Tử Việt bước tới bên người Hoài Niệm, vòng tay qua vai cô, dùng tư thế chiếm hữu tuyệt đối ôm lấy cô, khí thế bức người nhìn Tịch Tử Thành, lạnh giọng cảnh cáo: “Em đã nói rồi, không nên trêu chọc cô ấy, đừng can thiệp vào chuyện của tụi em.”

Đột nhiên Tịch Tử Thành cảm thấy cậu em trai lão luyện trầm tĩnh này lại giống như một Lăng Đầu Thanh* đang phát sốt. Vì một người phụ nữ mà không để ý đến gia đình và danh tiếng, trả thù chị dâu, xung đột với anh trai. Ông còn chưa làm cái gì mà nó đã quýnh đít giương oai muốn bảo vệ.

*Lăng Đầu Thanh là cụm từ dùng để mô tả một người làm việc không có đầu óc, hành động mù quáng, không phân tích, phán đoán tình hình.

Tịch Tử Thành vừa muốn nói gì đó thì nhìn thấy Hoài Niệm đẩy Tịch Tử Việt ra.

Cô tránh xa mấy bước, giọng điệu lạnh lùng, “Thật ngại, giữa tôi và anh không hề có mối quan hệ nào.”

Sắc mặt Tịch Tử Thành khẽ biến.

“Hoài Niệm…” Một tia đau xót lóe lên trong mắt Tịch Tử Việt, vẻ mặt ẩn nhẫn khắc chế.

Anh dắt tay cô, “Đi thôi, tôi đưa em về.”

“Đừng đυ.ng vào tôi!” Hoài Niệm hất tay anh ra, vẻ mặt chán ghét.

Cô lùi liên tục về phía sau mấy bước, nhìn Tịch Tử Thành và Tịch Tử Việt, không nhịn được nữa, nói: “Việc có thể làm tôi đã làm, có thể cho cũng đã cho! Tôi không có năng lực dâng hiến tất cả cho nhà họ Tịch các người! Các người muốn tôi phải làm cái gì? Tha cho tôi có được không?!”

“Tôi không có hứng thú với tranh chấp của hào môn! Tôi đã chia tay với Tịch Nghiệp! Tôi càng không có bất cứ quan hệ gì với Tịch Tử Việt! Cũng như không có bất kỳ quan hệ nào với nhà họ Tịch các người! Xin đừng quấy rầy tôi nữa, cám ơn!” Sắc mặt Hoài Niệm tái nhợt, môi trắng bệch run run. Nói xong, không đợi hai người kia phản ứng, cô kéo vali sải bước bỏ đi.

Cô kéo cửa ghế sau, bỏ vali vào trong, lên xe, đóng cửa lại.

Hai người đàn ông đứng ngây tại chỗ. Một hồi lâu, Tịch Tử Thành quay đầu nhìn Tịch Tử Việt, ánh mắt biến đổi liên tục, không thể tin nổi, hỏi: “Em cưỡng ép con bé?”

Tầm mắt Tịch Tử Việt bám theo bóng xe, vẻ mặt căng thẳng, đáy mắt âm u.

Tịch Tử Việt im lặng, theo Tịch Tử Thành, đó chính là cam chịu.

“Tịch Tử Việt em…” Tịch Tử Thành sôi máu, tóm lấy cổ áo Tịch Tử Việt, trừng mắt đối diện, “Em còn là người sao?!”

Một người lâu này tao nhã lịch sự, tức giận tung ra một cú đấm. Tịch Tử Việt không hề né tránh, hưởng hết một cú trời giáng.

“Em muốn loại đàn bà nào lại không được, tại sao làm nhục con dâu anh!” Tịch Tử Thành căm hận oán trách. Thịnh nộ bất chợt lóe lên trong mắt Tịch Tử Việt, anh tóm lấy cánh tay của Tịch Tử Thành, dùng sức đè ông ngồi xuống ghế dựa.

Tịch Tử Việt từ trên nhìn xuống Tịch Tử Thành, dằn từng chữ một: “Nghe rõ, Hoài Niệm không phải là con dâu anh. Cô ấy là người đàn bà của em.”

*****

Trong phòng bệnh, Lý Quân Hoa đang ngồi trước giường của ông cụ, khóc sướt mướt. Bà ta viện cớ mình tính nhầm chuyện mang thai, lấy nhẹ tránh nặng, bắt đầu chà đạp Tịch Tử Việt và Hoài Niệm.

“Tại sao Tịch Tử Việt lại có thể làm như vậy… Cậu ấy đoạt bạn gái của thằng Nghiệp, còn cách chức con nữa… Tử Thành đã bỏ đi rồi, tại sao phải đuổi cùng gϊếŧ tuyệt cả nhà của tụi con như vậy… Địa vị của cậu ấy ở Đông Diệu vững chắc như cột trời, tại sao không thể buông tha cho con…”

Tịch Quang Diệu nằm trên giường, thở dài, cho người gọi Tịch Tử Việt tới. Ngày hôm qua vẫn còn cao hứng không thôi vì cháu chắt, hôm nay lại biến thành quạ đen, hơn nữa cháu dâu hợp ý lại đột nhiên biến thành người tình của con trai… Nếu là mấy năm trước khi sức khỏe ông còn tốt, có lẽ ông đã đùng đùng nổi giận. Nhưng hiện giờ gần đất xa trời, sức khỏe càng ngày càng tệ, chuyện gì cũng phải coi nhẹ một chút, không thể lúc nào cũng có thể nổi nóng.

Tịch Tử Việt vào phòng, Lý Quân Hoa cúi đầu gạt lệ, không dám nhìn anh.

Tịch Quang Diệu nói với Lý Quân Hoa: “Cha muốn nói chuyện với Tử Việt, con ra trước đi.”

Lý Quân Hoa gật đầu, đứng dậy tránh né.

“Anh nói tôi nghe, rốt cuộc đây là chuyện gì?” Tịch Quang Diệu nhìn đứa con trai mà mình vẫn lấy làm kiêu ngạo, “Tôi đã gần đất xa trời rồi, còn không muốn tôi được yên thân sao?”

“Lý Quân Hoa kéo bè kết phái lập đoàn thể, ảnh hưởng đến thị hiếu cao tầng, lén lút mua bán cổ phần, đầu cơ tích trữ, đây là loại người không ngay thẳng tư tưởng bất chính, không thích hợp với giá trị quan trọng yếu của Đông Diệu. Nếu vẫn tiếp tục giữ lại trung tâm bổ túc đạo tạo nhân tài thì sẽ làm thối rửa nội bộ Đông Diệu.”

“Dù sao nó vẫn là chị dâu của anh, không cần thiết phải cách chức. Nó đã theo chúng ta sát gót nhiều năm như vậy, không có công lao cũng lao động cực khổ. Anh như vậy sẽ khiến cho người ta rét lòng.” Tịch Quang Diệu lời ít ý nhiều, cố gắng thuyết phục Tịch Tử Việt.

“Để mặc cho một con sâu làm rầu nồi canh, mới chính là hành vi rét lòng của người có đạo đức. Ở Đông Diệu, quy luật công khai chính là dùng năng lực, nghiệp tích và giữ gìn đạo đức để đánhgiá.” Tịch Tử Việt không hề có nửa điểm nhượng bộ.

Tịch Quang Diệu biết rõ tính cách khư khư cố chấp của con mình. Năm đó, hai người có sự bất đồng về phương hướng phát triển công ty, cho dù ông là cha, nó vẫn nhất định không nghe lời. Sau này tới thời điểm chứng minh, sự cải tiến của nó là đúng, thu vào được một số lượng lớn đầu tư và phát triển, tích lũy theo thời gian, mới khiến cho Đông Diệu trở thành vô địch như ngày hôm nay.

“Còn Hoài Niệm là chuyện như thế nào?” Nói đến chuyện này, Tịch Quang Diệu khó chịu, “Tôi bảo anh tìm bạn gái, sống chết gì anh cũng không chịu. Không phải anh tôn thờ chủ nghĩa độc thân sao? Tại sao lại ra tay với bạn gái của thằng Nghiệp?”

Nhắc tới Hoài Niệm, vẻ mặt vốn dĩ cứng ngắc bàn thảo việc công đột nhiên tan biến, thần sắc trở nên mềm mại nhưng lại có vẻ phức tạp. Anh ngồi bên mép ghế, móc ra điếu thuốc một cách phiền não, đang muốn đốt thì bị ông cụ Tịch trừng mắt, ý thức được đây là phòng bệnh, nên nhét trở lại.

“Anh nghiêm túc?” Ông cụ Tịch hỏi.

Tịch Tử Việt mím môi cười, “Nếu con muốn tìm người chơi đùa thì đâu đợi đến bây giờ? Không phải con không muốn lập gia đình.” Tịch Tử Việt cúi đầu, giống như có rất nhiều điều phiền lòng, xoa xoa mặt, mệt mỏi buồn nản, “Mỗi một lần đều khó khăn như vậy…”

Cuộc đời anh có những lúc phát sinh cảm giác thất bại, đều là bởi vì cô nhóc kia.

Chuyện gì anh cũng có thể khắc phục được, duy nhất chỉ có việc khiến cho cô nhóc kia cam tâm tình nguyện ở chung với anh là không thể nào khống chế được.

“Không thể chọn người con gái khác sao?”

“Con muốn buông tay thì đã làm sớm từ trước.” Tịch Tử Việt hít sâu vào một hơi, ngẩng đầu nhìn cha mình: “Đời này con chỉ có cô ấy.”

“Người nhà là máu mủ tình thân không thể nào dứt bỏ, Tịch Nghiệp là cháu của anh.” Tịch Quang Diệu nhắc nhở anh.

Đột nhiên Tịch Tử Việt nhếch môi cười một tiếng, “Nếu nói máu mủ tình thân, cô ấy là mẹ ruột của Tư Viễn. Chẳng lẽ vì muốn giữ thể diện cho cháu mà để con của con không có mẹ ư?”

“Nó là mẹ của Tư Viễn?” Ông cụ Tịch kinh ngạc.

Mẹ của Tư Viễn luôn là một bí mật, cho tới bây giờ, Tịch Tử Việt chưa bao giờ đề cập tới. Những năm này nó cô độc, tất cả tinh thần và sức lực đều tập trung vào sự nghiệp. Lâu ngày, mọi người ngấm ngầm thừa nhận, anh đã tìm phụ nữ sinh thế, hoài thai Tịch Tư Viễn là vì nối dõi tông đường.

Tịch Tử Việt thừa nhận, dặn dò, “Cha đừng nói cho Tư Viễn biết.”

“Tại sao?”

“Nếu nó biết, nó sẽ đi tìm cô ấy. Con sợ cô ấy tiếp nhận không nổi.” Chân tướng đột nhiên phơi bày, cô ấy sẽ chịu không nổi đả kích này. Tịch Tư Viễn mấp máy môi, “Đợi đến khi con nắm chắc cơ hội rồi mới nói.”

“Rốt cuộc là khi nào anh làm việc mơ hồ như thế này… Được rồi được rồi, tôi bỏ mặc, cũng không cần biết lý do, tự anh giải quyết…” Ông cụ Tịch khoác tay nói. So với cháu nội trẻ trung, đứa con tuổi đời chồng chất vẫn còn độc thân này còn khiến người ta lo lắng hơn. “Cho dù thế nào, anh mau cưới người ta về, trước khi nhắm mắt, nhìn gia đình anh đoàn tụ, tôi đi mới an lòng. Còn nữa, đối với chị dâu anh, cân nhắc một chút, tôi không muốn sau khi tôi đi, ở trên trời nhìn thấy các người phá tan căn nhà này.”

“Con có chừng mực.” Tịch Tử Việt nói nhẹ.



“Cổ Sắc mới ra thị trường mà tiêu thụ rất mạnh…”

“Bọn họ bắt đầu phát triển dây chuyền sản xuất, không còn giới hạn ở phong cách dân tộc nữa.”

“Tỉ số chuyển hóa và lưu lượng tiền tệ của cửa hàng bọn họ vượt xa chúng ta.”

Bên trong phòng họp, Hoài Niệm nghe được những lời này thì tâm tình vô cùng phiền não.

“Giám đốc Hoài, có một tin tốt, chị được ban tổ chức chương trình chọn trúng rồi.”

Lời này vừa dứt, không khí trầm lặng trong phòng họp lập tức sống động lên.

“ là chương trình hẹn hò hot nhất trên đài Hương Tiêu hiện giờ. Được xuất hiện trong chương trình đó thì sức ảnh hưởng của họ sẽ giúp mình lộ diện.”

“Giám đốc Hoài cứ mặc quần áo của mình làm mẫu! Đây là quảng cáo sống đáng giá ngàn vàng!”

“Giám đốc Hoài số dách! Bước đầu tiên trở thành hot girl mạng, một trận thành danh!”

“Hot girl mạng toàn là người hám tiền, FA, trạch nữ, hủ nữ…”

là chương trình hẹn hò hot nhất mới được bạo phát hai năm gần đây, chủ đề thuần chất, mấy vị khách mời nữ có thể so sánh với tiểu minh tinh. Hiện trường có 12 vị khách mời nữ cố định, mỗi một kỳ chọn thêm 6 vị khách mời nam lên đài, tiến hành quá trình ghép thành đôi. Sau khi thành công hợp đôi thì bổ sung thêm khách mời nữ mới.

Lúc ban đầu tập thể đề nghị báo danh thì Hoài Niệm kháng cự, cảm giác giống như đang tự chào hàng mình trước đài, chờ đàn ông tới chọn lựa, vô cùng lúng túng. Nhưng Giám đốc tiếp thị hùng hồn nói cho cô biết, đây là chương trình có chỉ số rating cao nhất, là nền tảng truyền bá quảng cáo tốt nhất, chỉ sợ không có cơ hội lên chương trình mà thôi.

Vì kế hoạch phát triển công ty, vì mở rộng nhãn hiệu, Hoài Niệm nhắm mắt kiên trì.

Tình trạng của cô được xem như điển hình. Hai mươi sáu tuổi, vóc người thon thả, mặt mũi xinh đẹp, bà chủ Taobao, cô gái thôn quê đến thành phố lớn thử thời vận, muốn chiếm cho mình một mảnh trời xanh. Xinh xắn, dịu dàng, độc lập, có tài năng, tất cả những điều này đều biểu lộ trên người cô.

Vì để thu hút người xem, công ty đã tạo hình cho Hoài Niệm một cách rất cầu kỳ, cầu kỳ tới nổi khiến người ta phẫn nộ, đàn ông muốn theo đuổi, đàn bà phải thán phục.

Hoài Niệm gánh vác trên lưng trách nhiệm nặng nề của công ty, lên đường.

Một ngày trước khi thu hình, cô bay tới thành phố C, ngủ lại khách sạn gần đài Hương Tiêu.

Ngày hôm sau, cô canh đúng thời gian đi tới đài Hương Tiêu.

Nhân viên làm việc ở đài truyền hình vốn phải bàn bạc với cô lại có chuyện phải đi gấp, để cô tự mình vào trung tâm thu hình.

Chương trình còn chưa bắt đầu, khí thế phía sau đài đã ngất trời. Các khách mời nữ chọn lựa quần áo, tìm thợ trang điểm quen thuộc hóa trang. Còn có cả hai vị khách vì giành một bộ trang phục mà đỏ mặt tía tai.

Hoài Niệm đã có chuẩn bị trước khi tới, cho nên đến thẳng tới tổ tiết mục câu thông. Vì để trưng bày sự đặc sắc của bản thân, cô mặc trang phục nhãn hiệu của mình lên đài. Đạo diễn nhìn thấy màu sắc quần áo của cô trang nhã, cổ kính, hình ảnh trên ống kính lại có khí chất cổ điển, cho nên liền đồng ý.

“Trang điểm quá nhạt, có muốn tô vẽ thêm không? Đèn trên sân khấu rất chói.”

“Trang điểm quá đậm không hợp với cách ăn mặc của tôi. Cứ như vậy là tốt rồi.”

Vì vậy, trong lúc những khách nữ khác bận rộn náo nhiệt thì Hoài Niệm lại thong dong tự tại.

Không muốn phải đợi trong phòng hóa trang chật chội huyên náo, nghe đám con gái chào hỏi ồn ào, Hoài Niệm bỏ ra ngoài một mình, đi dạo khắp nơi.

Trong hành lang không người, có bóng lưng của một người đàn ông cao lớn đưa về phía cô, đứng trước cửa sổ, thấp giọng nói điện thoại.

Sau khi cúp điện thoại thì nghe được tiếng bước chân sau lưng, anh ta quay đầu lại nhìn cô. Thoáng chốc, trong mắt của người đàn ông lóe lên một tia kinh ngạc.

Hoài Niệm lễ phép mỉm cười, cúi đầu, tiếp tục đi xuống.

Người đàn ông sững sờ tại chỗ, trong đầu hiện lên bốn chữ - nụ cười khuynh thành. Tất cả những ảo tưởng có liên quan tới nữ thần lúc còn trẻ đều tập trung hết lên người cô gái này, không chút sai lệch.

Hoài Niệm quẹo sang khúc quanh, đi xuống một đoạn thang lầu, anh ta đột nhiên chạy tới, đứng dưới cô mấy bậc thang, nhìn cô: “Chào cô… xin hỏi… có thể ký tên cho tôi không?”

Ký tên? Hoài Niệm không hiểu nhìn anh ta.

Người đàn ông nhìn khoảng 24, 25 tuổi, da trắng nõn, mặt mày sáng sủa, đeo gọng kính đen, mặc bộ đồ thường đơn giản, bên ngoài khoác một chiếc áo khoác ca rô, vai trái đeo một chiếc túi xách kiểu đàn ông, bộ dạng lịch sự tuấn tú. Lúc nhìn cô, mặt anh ta hơi ửng hồng.

“Cô là minh tinh mà…” Trên người mặc một bộ đồ cổ trang như thế này thì chỉ có thể mới từ phòng quay nào đó đi ra, tới đài truyền hình để nhận thông báo. Người đàn ông điều chỉnh lại tâm tình, ngôn ngữ tương đối lưu loát, “Có thể ký tên dùm tôi không?” Anh ta lấy từ trong túi xách ra một cuốn sổ ghi chép và một cây bút máy.

Hoài Niệm trả lời: “Xin lỗi, tôi không phải là minh tinh.”

Cô cũng không nhận lấy sổ và bút, tiếp tục đi xuống.

Người đàn ông nhìn theo bóng lưng của cô ngẩn người ra, muốn đuổi theo nhưng lại sợ mạo muội. Ngập ngừng một hồi, bóng lưng của người con gái đã đi xa.



Bên trong phòng phát thanh, tiết mục thâu hình đã bắt đầu.

Hoài Niệm là khách mời nữ mới được bù vào, việc đầu tiên là phải tự giới thiệu mình.

“Chào mọi người, tôi tên là Hoài Niệm, năm nay 26 tuổi, kinh doanh cửa tiệm thời trang nữ trên Taobao – Niệm Niệm Bất Vong. Trang phục cổ trang trong tiệm là do tôi tự thiết kế.” Nói xong, cô nhìn ống kính nhoẻn miệng cười, “Quần áo hôm nay tôi mặc là do chính mình thiết kế.”

Cô đi tới một bên đài phát ngôn, xoay người bày ra tư thế, biểu diễn trang phục trên người trước ống kính một vòng.

“Vị khách nữ mới tới rất xinh đẹp, còn là bà chủ, có tài lại có tiền, Bạch Phú Mỹ! Các anh phải nắm cho chặt nhé!” Người chủ trì tổng kết xong, nhìn về phía Hoài Niệm cười nói, “Chúc cô tìm được một nửa kia của mình trên sân khấu Thật lòng hẹn hò của chúng tôi.”

Phía sau đài, mấy vị khách mời nam đang đợi ra sân khấu nhìn thấy hình ảnh trên hiện trường thì rối ít ca thán, “Xinh đẹp!” “Khí chất tiên nữ!” “Tao nhã thoát tục, hoạt bát linh động.” “Loại phụ nữ kiểu này làm sao không tìm được đối tượng? Không phải là tới là để biểu diễn thời trang chứ?” “Cũng chưa hẳn như vậy, càng cao sang không thể chạm tới, càng không có người theo đuổi, cuối cùng cũng phải gả cho loại người đàn ông đàng hoàng có điều kiện bình thường thôi.” “Mặt phải dày mới có thể đuổi kịp nữ thần.”

Chu Mục Thâm ngồi trên sofa chơi game điện thoại vừa ngẩng đầu lên, nhìn thấy hình của người phụ nữ trên màn hình, ánh mắt chăm chú.

… Là cô ấy.

Thì ra cô ấy tới tham gia tiết mục này!

Trong mắt Chu Mục Thâm hiện lên tia mừng rỡ. Tiếng báo động WeChat vang lên, chị họ của anh nhắc nhở anh một lần nữa, “Cậu chọn đại cô gái nào đi rồi giả đò động lòng. Nhìn đi nhìn lại, mấy người thanh niên kỳ này chất lượng không tốt, cậu phải đảm nhận hình tượng này rồi.”

Chị họ anh là đạo diễn của chương trình này.

Anh trả lời lại: “Em thật sự động lòng với một cô.”

“? ? ?”

Anh nhìn chằm chằm màn ảnh, nuốt trọn từng màn có cô lướt qua, không còn tâm tư trả lời câu hỏi.



Phía bên kia, căn cứ Đông Diệu.

Tranh thủ trong lúc giờ nghỉ giữa công việc, Tịch Tử Việt ngồi uống trà ăn xế chiều với Tịch Tư Viễn.

Trợ lý đưa tới mầy phần văn kiện, thuận tiện báo cáo một chuyện: “Hoài Niệm ghi danh tham gia chương trình hẹn hò .”

Tịch Tử Việt vừa mới bưng ly trà lên nửa chừng, ngừng lại, tim đập loạn mấy giây, giống như không xác định, hỏi: “Cô ấy tham gia chương trình hẹn hò trên TV?”

“Dạ phải. Thời điểm thâu hình tiết mục kỳ tới là hôm nay.”

“Hẹn hò có nghĩa là gì?” Tịch Tư Viễn chen vào nói, vẻ mặt không hiểu.

“Hẹn hò có nghĩa là quen biết một người với mục đích muốn kết hôn.” Trợ lý giải thích cho cậu bé hiểu.

“Mẹ muốn kết hôn với người khác?!” Tịch Tư Viễn vừa mới bỏ vào miệng miếng bánh bao tôm hấp lập tức phun ra. Cậu bé hứ hứ hai tiếng liên tục, lau miệng, nhảy dựng lên, gào khóc giống như trời sập xuống: “Ba! Mẹ muốn kết hôn với người khác!”