Đêm Dài Có Sao Sáng

Chương 23:

“Dì ạ, cháu có thể tự kiếm tiền. Thật ra thì dì không cần giữ cháu lại, Tịch Nghiệp yêu người phụ nữ khác, dì tìm người phụ nữ đó đi, biết đâu có thể giúp được Tịch Nghiệp.” Hoài Niệm thành khẩn nói.

Cô vừa ra khỏi cửa thì nghe được tiếng ly vỡ sau lưng. Cô không quay đầu lại, đi nhanh hơn.

Ra ngoài cửa spa, Hoài Niệm hít sâu vào một hơi, cảm thấy cả người nhẹ nhõm.

Có lẽ ngay từ lúc ban đầu cô đã không nên mềm lòng trì hoãn.

Nếu như khi đó cô đoạn tuyệt chặt đứt quan hệ với Tịch Nghiệp thì có lẽ sẽ không có việc qua lại với Tịch Tử Việt…

Mà thôi, cho tới bây giờ, cuộc sống chưa từng có ‘nếu như’, có chăng cũng chỉ là hậu quả.

Sau khi công ty trải qua hỗn loạn, Hoài Niệm vượt qua chướng ngại tâm lý, cô đón nhận đề nghị làm người phát ngôn hình tượng cho nhãn hiệu. Thành viên của đội nói rất đúng, mời không nổi người nổi tiếng, phải đầu tư vào hotgirl mạng không có tiếng thì thà rằng tự mình xây dựng hình tượng. Mấy năm gần đây, nền kinh tế fan* của bất kỳ lĩnh vực nào cũng rất được hoan nghênh.

Trụ sở Đông Diệu, ban đêm đèn đuốc vẫn còn sáng choang.

“Ba ơi____ ba ơi____” Tịch Tư Viễn chạy vào phòng họp.

Tịch Tử Việt đang mở hội nghị truyền hình xuyên quốc gia thông qua Châu Phi vô tuyến viễn thông, triển khai công nghệ truy nhập gói đường tuyến tốc độ cao hai sóng mạng Nam Phi. Tịch Tư Viễn lăng xăng chạy đến bên cạnh anh vừa nhìn gương mặt quen thuộc của mấy chú chung quanh, rầu rỉ kêu ồ một tiếng, “Con cứ tưởng ba họp xong rồi…” Nói xong, cậu lại chấp tay sau đít đi ra ngoài.

Tịch Tử Việt nhìn màn hình bên kia cười nói: “Good boy!”

Hội nghị tiếp tục tiến hành.

Lúc Tịch Tử Việt trở lại phòng làm việc thì thấy Tịch Tư Viễn đang ngồi buồn buồn cầm điện thoại di động. Anh đi tới bên cạnh con, ôm cậu bé lên đùi, vuốt vuốt đầu tóc dưa hấu của cậu: “Sao vậy?”

“Ba ơi, tại sao con điện thoại cho mẹ hoài mà không gọi được?”

Kể từ khi Tịch Tử Việt bày mưu lập kế dạy cho Tịch Tư Viễn gọi Hoài Niệm là mẹ, mỗi lần Tịch Tư Viễn nhắc tới Hoài Niệm đều một hai mẹ ơi mẹ à. Dần dần càng gọi lại càng có loại cảm giác có mẹ hiện hữu, không có chuyện gì cũng muốn gọi điện thoại cho mẹ.

“Để ba xem.” Tịch Tử Việt lấy điện thoại, làm bộ giống như nghiên cứu, nói: “Có lẽ đã bị hư.”

“Có phải mẹ không thèm để ý tới con nữa không?” Tịch Tư Viễn xụ mặt.

“Không phải. Cô ấy rất yêu con.” Tịch Tử Việt an ủi.

“Con muốn nói chuyện với mẹ, ba dùng điện thoại của mình gọi cho mẹ đi!” Cậu nhỏ nhìn anh tha thiết.

Tịch Tử Việt nghĩ tới việc cô mà biết mình gọi điện thoại tới, không những cô không bắt máy, mà là cắt đứt luôn đường dây. Anh suy nghĩ một chút, vẫn là không thể mất mặt trước mặt con trai được, thản nhiên nói: “Gần đây mẹ rất bận, đừng quấy rầy cô ấy.”

Tịch Tư Viễn đùa nghịch điện thoại trên tay, mặt buồn hiu. Đột nhiên cậu buột miệng chê bai, “Ba à, ba thật sự vô dụng!”

Tịch Tử Việt: “? ?”

“Thế mà chẳng cua được mẹ…” Tịch Tư Viễn lẩm bẩm, “Vậy mà con còn nghĩ ba mẹ sắp kết hôn rồi, con sắp được ở chung với mẹ mỗi ngày…”

Tịch Tử Việt cố gắng thay đổi nhận thức trong lòng con trai, “Kết hôn không phải là chuyện đơn giản như vậy.”

“Kết hôn dễ ợt, là ba không biết làm người ta thương mình thôi!” Tịch Tư Viễn hừ nhẹ một tiếng, nhảy xuống từ chân anh, đi tới sofa bên kia, “Con không muốn ngồi chung với ba đâu, nếu không sẽ bị ba truyền nhiễm, sau này sẽ bị cô đơn vì không cưa đổ được vợ.”

Tịch Tử Việt: “…!!”

Thằng láo!

Cậu bé đưa lưng về phía ba, không thèm nhìn anh, dùng hành động biểu đạt sự bất mãn của mình.

Tịch Tử Việt ngồi dựa ra trên sofa, nhìn cái ót của con trai đang chán ghét mình, bất đắc dĩ day trán.

Hiện tại không chỉ mình anh nhớ thương cô, cả hai cha con anh đều nhớ cô, nhưng cậu nhóc này còn sốt ruột hơn cả anh. Chỉ mới có mấy ngày mà nó đã xem anh là vô dụng? Chẳng lẽ nó muốn anh cưỡng bức, trói cô mang về hay sao?

Phải mà, anh thật sự rất muốn…

Anh chờ quá lâu, vốn là anh muốn dùng sự nhẫn nại để tự kiềm chế, nhưng lại bị thời gian làm tiêu mòn, càng ngày càng dễ sụp đỗ, khát vọng và nhu cầu cơ thể đối với cô càng ngày lại càng tăng.

Suy cho cùng, anh cũng chỉ là một người đàn ông rất bình thường, không thể nào chỉ dựa vào ‘mộng xuân’ và bàn tay của mình để sống qua ngày.

*****

Hoài Niệm từ chối Lý Quân Hoa chưa tới hai ngày thì Tịch Tử Thành đã đích thân tới công ty tìm cô.

Hoài Niệm đang mặc đồ cổ trang, chụp hình tạo mẫu dưới sự hướng dẫn của thợ nhϊếp ảnh.

Tịch Tử Thành đứng gần đó đợi cô, trên mặt không hề biểu lộ vẻ sốt ruột. Ngược lại, Hoài Niệm cảm thấy ngại ngùng, nhanh chóng chụp cho xong rồi dẫn Tịch Tử Thành vào phòng làm việc.

Hoài Niệm vẫn có ấn tượng tốt với Tịch Tử Thành. Trên người ông không có mùi tiền, nhìn người không mang theo thành kiến, đối với người nào cũng ôn hòa giống như nhau. Nếu nói Tịch Tử Việt cường thế như vị vua uy nghiêm thì ông giống như nhân sĩ phong lưu nhàn nhã ẩn cư trong rừng núi.

“Niệm Niệm, chú lấy làm tiếc nuối việc cháu và Tịch Nghiệp chia tay.”

“Cháu xin lỗi.” Hoài Niệm thấp giọng nhận lỗi.

“Cháu không cần xin lỗi. Cháu nào có lỗi gì đâu, là Tịch Nghiệp của chúng tôi có lỗi với cháu. Cháu đối với nó đã tận nghĩa tận tình.”

Hoài Niệm ngấm ngầm thở phào nhẹ nhõm. Cô chỉ sợ Tịch Tử Thành tới là để khuyên giải.

“Niệm Niệm, chú có một yêu cầu hơi quá đáng.” Tịch Tử Thành lộ ra vẻ khẩn cầu, “Cha của chú sức khỏe ngày càng kém, chỉ sợ không chịu nổi tới cuối năm. Ông vẫn nhớ Tịch Nghiệp bị bệnh, cũng như nhớ tới cháu. Nếu như có thể, chú hi vọng cháu theo chú cùng nhau đi thăm ông cụ, chơi với ông cụ hai ngày, để ông cụ được vui vẻ.”

“Nhưng mà…”

“Chú là một đứa con bất hiếu, không thể nối nghiệp cha tranh đua trên chốn thương trường, cũng như không giống em trai chú, Tịch Tử Việt, phụ tá đắc lực, làm rạng rỡ suốt đời tâm huyết của ông.” Giọng của Tịch Tử Thành khàn khàn, mang theo sự bi thương khó có thể che giấu, “Điều duy nhất chú có thể làm bây giờ là khiến ông được vui vẻ. Nghiệp nó đã nói nhiều lần với ông cụ rằng nó muốn kết hôn, cho nên mỗi ngày ông cụ cứ lẩm bẩm nói muốn gặp cháu dâu. Cháu cứ xem như đây là thương hại tâm tình của người làm cha như chú, phối hợp diễn một màn với chúng tôi, có được không?”

Hoài Niệm không còn cách nào từ chối lời khẩn cầu đầy chân tình của Tịch Tử Thành, khẽ cắn răng, đáp ứng.

Đến chủ nhật, Hoài Niệm đi chung với Lý Quân Hoa và Tịch Tử Thành đến biệt thự Nam Đảo. Ông cụ không thích bệnh viện, chọn nơi này làm chỗ điều dưỡng. Trong biệt thự trang bị đầy đủ đội ngũ điều trị chuyện nghiệp và thiết bị chữa trị tiên tiến nhất.

Trước khi lên đường, từ Tịch Tử Thành, Hoài Niệm đã xác định, tuần này Tịch Tử Việt ra nước ngoài, cho nên cô mới yên lòng. Cho dù thế nào đi nữa, cô đều không muốn chạm mặt với Tịch Tử Việt.

Hoài Niệm đã từng gặp mặt Tịch Quang Diệu một lần. Lần này trạng thái của ông không được tốt như lần trước, cơ thể gầy gò, đôi mắt đυ.c ngầu. Hoài Niệm nhìn thấy ông cụ tuổi già sức yếu, nghĩ đến cha mẹ mình cũng sẽ có ngày như thế này, lỗ mũi cay cay.

Hoài Niệm ngồi bên cạnh trò chuyện với ông, thật lòng thật ý chiều theo ý thích của ông, hi vọng ông có thể vui vẻ.

Tính tình cô điềm đạm dịu dàng, ông cụ Tịch rất yêu thích. Ông vỗ tay của Hoài Niệm, nói: “Cháu yên tâm, cháu Nghiệp nhà chúng tôi nhất định sẽ khỏe lại. Thằng nhóc đó mạng lớn vô cùng, nó lại yêu thích cháu như vậy, sẽ không bỏ qua mà nằm mãi đâu. Sau này hai đứa sẽ có con cháu đầy đàn.”

Hoài Niệm trả lời lại, “Ông Nội cũng phải sống lâu trăm tuổi, ông còn phải ôm chắt trai nữa đó.”

Ông cụ tươi cười rạng rỡ, “Cháu ngoan! Có cháu chăm sóc cháu Nghiệp, ông đây rất yên tâm.”

Đến bữa cơm tối, cả nhà quây quần bên bàn ăn. Tịch Quang Diệu nhìn chung quanh một vòng, thở dài một hơi, “Tử Việt luôn luôn bận rộn, lúc nào cũng khó gặp được nó.”

“Tử Việt có quá nhiều áp lực, cả Đông Diệu đều dựa vào cậu ấy mà chống.” Lý Quân Hoa cười nói, “Chờ sau khi Nghiệp nó tỉnh lại, có thể thay cậu ấy chia sẻ công việc, vậy thì sẽ tốt hơn nhiều.”

Cái tên này liên tiếp lọt vào tai của Hoài Niệm, ngay cả thèm ăn mà cô cũng nuốt không trôi bởi vì sự căng thẳng này.

Mấy người đang trò chuyện thì lão quản gia tươi cười đi vào nói: “Cậu Hai đã tới ạ.”

Hoài Niệm rét run, ngẩng đầu, nhìn thấy Tịch Tử Việt mặc chiếc áo khoác màu đen, từ trong chỗ tối đi ra, mặt mày lạnh lẽo giống như dính phải sương lạnh ngày Đông.

Ánh mắt sâu thẫm của người đàn ông nhìn thẳng về phía cô. Hoài Niệm bủn rủn tay, đánh rơi đôi đũa.

Mọi người đang tập trung nhìn về phía Tịch Tử Việt, không ai chú ý đến sự thất thố của cô. Cô lật đật cúi đầu, cầm đũa lên lại, bộ dáng như chưa từng xảy ra chuyện gì.

“Thằng khỉ, con đã chịu sang đây thăm ông già sắp đi đời này rồi sao?” Tịch Quang Diệu oán trách ngoài miệng, trên mặt thì lại vô cùng vui vẻ.

“Tử Việt, không phải em đi Hà Lan sao?” Tịch Tử Thành hỏi.

“Hành trình thay đổi, trở về thăm ba một chút.” Tịch Tử Việt đi tới sau lưng ba mình, vuốt vuốt vai ông, “Con ở đây thì ba lại đuổi con đi. Làm con thật khó.”

“Con nhàn hạ ở đây thì ai trông nom Đông Diệu?” Ông cụ dựng râu trừng mắt dạy dỗ, “Ba chờ báo cáo hàng năm năm nay, con liệu mà chuẩn bị đàng hoàng. Ba có chết cũng mở nắp hòm đi tìm con tính sổ.”

Tình cảm cha con hai người không giống như bình thường, trừ máu mủ tình thân ra còn là tình bạn kề vai chiến đấu.

Lý Quân Hoa chào hỏi ân cần: “Tử Việt, ngồi ngồi, khó có khi cả nhà tụ họp ăn cơm chung một bữa.” Bà ta đứng dậy, lấy ghế cho Tịch Tử Việt ngồi.

Hoài Niệm phát hiện, chỉ cần đối diện với Tịch Tử Việt, Lý Quân Hoa liền từ bỏ vẻ nữ cường nhân cao quý sang trọng, biến thành chị dâu dịu dàng thục đức nhiệt tình săn sóc.

Trên bàn ăn, ông cụ Tịch ngồi ở vị trí cao nhất, Lý Quân Hoa và Tịch Tử Thành ngồi một bên, Hoài Niệm ngồi bên kia, đương nhiên Tịch Tử Việt ngồi xuống bên cạnh cô.

Sau khi Tịch Tử Việt vào nhà, chào hỏi ông cụ, hỏi thăm anh trai và chị dâu, nhưng lại không để mắt tới Hoài Niệm. Tịch Quang Diệu trách mắng: “Cháu dâu của cậu ở đây, không thấy à?”

Lúc này Tịch Tử Việt mới nhìn về phía Hoài Niệm, cười giống như không cười, hạ thấp giọng, lập lại mấy chữ kia, “Cháu dâu.”

Hoài Niệm cười nhạt với anh, cúi đầu: “Chào chú…”

Tại sao lại xui xẻo như vậy, sợ cái gì liền gặp cái đó!

Tịch Tử Việt kéo ghế vào gần Hoài Niệm một chút, thản nhiên hào phóng ngồi xuống, nghiêng người về phía cô, giống như bậc cha chú nói chuyện với con cháu, “Cô tên Hoài Niệm?”

Tay anh đặt lên đùi cô.

“…Dạ.” Hoài Niệm gật đầu, cơ thể cứng ngắc, tim trong l*иg ngực muốn bung ra ngoài, sự khẩn trương cực độ bóp chặt cô.

Bởi vì bàn ăn cổ điển tráng lệ này mà những người khác không nhìn thấy động tác của Tịch Tử Việt, càng sẽ không liên tưởng anh có bất kỳ hành động lỗ mãng nào.

“Năm nay cô bao nhiêu tuổi rồi hả?” Thái độ anh thì uy nghiêm nhưng bàn tay thì lại lượn lờ mập mờ trên đùi cô.

“Hai mươi sáu.” Hoài Niệm cúi đầu, giống như học sinh trả lời câu hỏi của thầy giáo.

“Tử Việt, em hỏi nghiêm túc như vậy sẽ dọa sợ con dâu anh đó.” Tịch Tử Thành nhận ra Hoài Niệm khẩn trương lo lắng, mở miệng giải vây cho cô.

*Nền kinh tế fan là một dạng kinh doanh nhắm vào người ái mộ, ví dụ như người ái mộ mua những sản phẩm có liên quan tới idols của họ.