Đêm Dài Có Sao Sáng

Chương 22:

Hoài Niệm bị chữ ‘mẹ’ kia dọa sợ ngây người.

Cô từ từ trấn tỉnh, đè xuống tư vị không thể giải thích được, hắng giọng, nói: “Cục cưng, chị không phải là mẹ em, chị là chị Hoài Niệm.”

“Chị Hoài Niệm là mẹ mà!” Cậu nhóc khẳng định, nói.

Hoài Niệm không biết ngăn cản chữ ‘mẹ’ này của cậu ra sao, đành hỏi ngược lại: “Ba em có ở bên cạnh em không? Nói ba nghe điện thoại của chị nhé?”

“Mẹ chờ một chút, con đi tìm ba đã.”

Hoài Niệm: “...”

Một lát sau, Tịch Tử Việt nhận điện thoại. Anh còn chưa mở miệng mà cô đã biết người bên kia chính là anh vì tiếng hít thở truyền tới.

Thật đáng sợ, ngay cả tiếng hít thở của anh mà cô cũng có thể cảm giác ra được.

“Giám đốc Tịch… Ở bên em có đám bạn muốn gặp anh, bây giờ anh có rảnh không?” Cô cố ý hạ giọng thật thấp tới mức mềm mại, giống như hai người có quan hệ bất thường.

“Gặp phiền toái?” Anh trầm giọng, hỏi.

Hoài Niệm cười xòa, “Giám đốc Tịch thật sáng suốt…”

Lần đầu tiên cô thật sự bội phục đầu óc của Tịch Tử Việt.

“Đang ở đâu?”

Hoài Niệm nói tên hộp đêm, Tịch Tử Việt nhíu mày.

“Tại sao lại chạy tới những chỗ đó?” Giọng nói không vui, giống như ông chồng đang chất vấn vợ.

“Xã giao…”

Tịch Tử Việt hỏi số phòng bao rồi cúp điện thoại.

Hoài Niệm nghe tiếng tu tu bận đầu giây có chút sững sờ. Cô không biết ý của anh là gì, nhưng nếu anh đã hỏi, vậy thì cô cứ xem như anh sẽ giúp cô.

Hoài Niệm tươi cười nhìn đám người trong phòng bao, “Giám đốc Tịch nói anh ấy sẽ tới ngay lập tức.”

Bọn họ nửa tin nửa ngờ, ấp ủ trong lòng thái độ mong ngóng cho nên không khí hòa hoãn hơn nhiều so với lúc ban đầu.

Một lát sau, quản lý hộp đêm mang theo một đám bảo vệ đi vào.

Anh ta một mực cung kính mang Hoài Niệm ra khỏi phòng bao. Về phần bên trong như thế nào, phát sinh chuyện gì, cũng không cần Hoài Niệm phải lo lắng.

“Tôi tên là Mạnh Kế, đây là danh thϊếp của tôi, sau này cô có tới chơi thì có thể liên lạc trực tiếp với tôi.” Mạnh Kế đưa cho cô một tấm danh thϊếp, Hoài Niệm nhận lấy bằng hai tay.

Anh ta dẫn Hoài Niệm trở về phòng bao kia. Bởi vì Hoài Niệm đi cả buổi không trở lại, Lưu Uy la hét muốn phạt rượu. Mạnh Kế đứng bên cạnh Hoài Niệm, mỉm cười lịch sự lễ phép: “Đây là em gái của tôi, so với em gái ruột còn thân hơn, ai muốn chuốc rượu em ấy thì phải đánh ngã tôi trước.”

Với thân phận của Mạnh Kế, tự mình tới uống rượu chung, đối với Vương Vinh Cương và Lưu Uy mà nói, đây chính là được sủng ái mà lo lắng, dè dặt nịnh nọt lấy lòng.

Vương Vinh Cương âm thầm giơ ngón tay cái về phía Hoài Niệm, cười nhẹ: “Giám đốc Hoài, cô thật không đơn giản.”

Lượn một vòng ra ngoài trở lại với ông chủ, diễn một màn giao tình thâm sâu, còn xưng hô anh em như vậy.

May mắn cho ông ta chính là đối xử với cô khá lịch sự lúc nãy.

Không bao lâu sau, Hoài Niệm và Thẩm Mộng Lam được Mạnh Kế tiễn ra về. Anh ta tự mình an bài xe và tài xế, đưa hai người trở về khách sạn.

Thẩm Mộng Lam tò mò hỏi: “Tại sao cậu quen biết quản lý hộp đêm vậy? Trước kia chưa từng nghe cậu nhắc tới chuyện này!”

“Là bạn của bạn mình, mình không quen biết.” Hoài Niệm trả lời qua quít.

Cô nhắm mắt lại, dựa vào lưng ghế. Thẩm Mộng Lam thấy vẻ mặt cô mệt mỏi, cho nên cũng không hỏi thêm. Bản thân cô cũng mệt mỏi quá độ.

Trở lại khách sạn, Thẩm Mộng Lam đi tắm, Hoài Niệm ngồi trên giường mở máy vi tính ra, vạch ra bản hợp đồng mới. Nếu không có chuyện gì ngoài ý muốn xảy ra, coi như chuyện đã thành.

Điện thoại di động vang lên, là một dãy số lạ.

Cô nhận máy, “A lô?”

“Đã về rồi?” Giọng nói của Tịch Tử Việt truyền tới.

Hoài Niệm không lên tiếng. Dưới tình thế cấp bách phải tìm anh, bây giờ đã xong chuyện thì cô lại không muốn đối mặt.

“Tôi đang có cuộc họp, đã bắt đầu hai tiếng đồng hồ rồi.”

Anh đang gián tiếp nói cho cô biết, nguyên nhân anh không thể tới tìm cô.

“Giám đốc Tịch ngài rất bận rộn.”

Hoài Niệm đang muốn cúp điện thoại thì giọng nói bình tĩnh chậm rãi của anh vang lên, “Tôi nghe nói em tự xưng mình là người phụ nữ của tôi?”

Hoài Niệm đỏ mặt lên, xấu hổ dâng trào.

Cô quyết định mặt dày mày dạn, dùng giọng điệu con buôn: “Anh quấy rầy tôi nhiều lần như vậy, chung quy cũng là muốn vơ vét chút lợi ích từ tôi thôi, không phải sao?”

Bên tai truyền đến tiếng cười khẽ.

Hoài Niệm vừa tức giận lại vừa xấu hổ, nói tiếp: “Anh nghĩ rằng tôi là loại con gái dịu dàng thuần khiết khờ khạo hay sao? Bị ức hϊếp còn giả bộ thanh cao? Hoàn toàn ngược lại, tôi rất tham lam, dã tâm lớn, không bao giờ làm chuyện mua bán thua thiệt. Anh càng bám sát tôi, tôi càng lấy danh nghĩa của anh giả dạng lừa bịp khắp nơi.”

Cô cho rằng cô nói những lời này thì Tịch Tử Việt sẽ sinh lòng ghét bỏ, không còn hứng thú đối với cô nữa.

Nhưng người đàn ông này im lặng nghe cô nói xong thì mỉm cười, giọng nói dịu dàng: “Giờ nghỉ họp đã kết thúc, tôi phải trở vào, họp xong sẽ gọi điện thoại cho em.” Giọng nói chứa đựng ý cười nhàn nhạt, pha lẫn một chút bao dung của gia trưởng đối với đứa con bướng bỉnh của mình.

“...” Hoài Niệm tức giận cúp điện thoại.

Tịch Tử Việt đợi đến khi tiếng đường dây bận vang lên mới bỏ điện thoại xuống, nhận lấy chén trà do thư ký dâng lên, nhấp một ngụm thấm giọng xong sau đó mới đứng dậy, đi về phía phòng họp.

“So sánh với kỹ thuật tải sóng UMTS, triển khai giải pháp DC-HSUPA sẽ khiến cho người sử dụng UMTS đạt được tốc độ gấp đôi. Đây đồng nghĩa với việc người tiêu thụ có thể hưởng thụ sự kết hợp hoàn mỹ giữa 4G tiên tiến và 3G nhanh nhất, cũng như sự thể nghiệm tốt nhất của mạng lưới di động…”

Tịch Tử Việt ngồi xuống vị trí ghế đầu, đặc biệt thưởng thức bản MeetHn định chế trong tay, khóe miệng vẫn còn phảng phất nụ cười còn chưa được xóa sạch.

Cô gặp phải phiền toái còn nghĩ đến anh, đây không phải là tiến bộ rất lớn hay sao?

Mọi người ở đây đều có thể cảm giác được tâm tình của Tổng Giám đốc Tịch không tệ. Ngay cả không khí của cuộc hội nghị cũng thoải mái hơn nhiều.

Trong phòng khách sạn, Hoài Niệm cúp điện thoại, ném nó lên sofa.

Có quỷ mới muốn anh gọi tới nữa!

*****

Kết quả không ngoài dự liệu của Hoài Niệm, trải qua tối hôm qua, Vương Vinh Cương đồng ý ký lại hợp đồng. Hoài Niệm lấy hợp đồng mới đã chuẩn ra, hai bên bàn bạc một hồi, chính thức ký kết.

Sau cùng, Vương Vinh Cương nắm tay cô, nói: “Giám đốc Hoài, sau này xin cô chiếu cố tôi nhiều hơn.”

“Phối hợp chặc chẽ, hợp tác thắng lợi.” Hoài Niệm cười nói.

“Cô có phải trở về gấp không? Tối nay tôi mời, ăn mừng sự hợp tác của chúng ta?”

“Công ty vẫn còn cả đống chuyện cần giải quyết, quả thật không thể ở lại lâu. Lần sau tới Bắc Kinh nhất định sẽ họp mặt mới Giám đốc Vương.”

Hoài Niệm không trì hoãn, cầm hợp đồng mới, bay một mạch về thành phố S.

Mặc dù không muốn thừa nhận, nhưng không thể không thừa nhận, xét cho cùng, vẫn là hiệu ứng của Tịch Tử Việt. Thậm chí anh ta không cần ra mặt mà vẫn có thể giải quyết được vấn đề khó khăn của cô, còn thuận tiện giải quyết luôn vấn đề của người khác.

Hoài Niệm vừa tới công ty, Vương Vinh Cương đã gởi tới một nửa dự chi, trong lòng cô nhẹ nhõm đi.

Tối về đến nhà, cùng cả nhà ăn cơm, khẩu vị của Hoài Niệm đã ngon hơn.

“Mỗi ngày bận rộn như vậy, không để ý chăm sóc bản thân mình, con xem, gần đây con gầy hẳn đi.” Sau khi cơm nước xong, lúc nào mẹ cô cũng bới thêm cho cô một chén canh.

“Gầy mới đẹp, giảm cân là sự nghiệp cả đời của phụ nữ.” Hoài Niệm trêu chọc, nói.

“Xu hướng xã hội ác ôn, gầy thêm nữa thì trơ xương ra chứ tốt gì.” Hoài Hải nói, “Con đừng theo phong trào, gầy thật khó coi.”

“Đúng rồi, hai ngày trước ba con trở bệnh cũ. Vốn là mẹ định dẫn ba con đi bệnh viện một chuyến, ai ngờ ba mẹ Tịch Nghiệp tự mời chuyên gia đến cho ba con, còn tặng thêm một đống thuốc bổ…” Cha dượng của Hoài Niệm, Hoài Hải, bị gãy chân và chiếc chân gãy thường hay trở bệnh.

Trong lòng Hoài Niệm bất an, “Mẹ, con muốn chia tay với Tịch Nghiệp.”

“Vậy quà tặng này phải làm sao bây giờ?”

“Cứ giữ thôi, trả lại cũng không được.”

Sau khi ăn xong, Hoài Niệm cẩn thận đỡ Hoài Hải đứng dậy, “Ba, hiện giờ trời chuyển lạnh, người phải để ý một chút, đừng để bị lạnh. Mẹ, máy sưởi ấm trong nhà nên bật lên đi.”

Mẹ cô vừa dọn dẹp bát đũa, vừa trả lời, “Chi tiêu ở công ty thiếu thốn, trong nhà có thể tiết kiệm được phần nào thì coi như cũng bớt gánh nặng cho con.”

Hoài Hải ngồi trên sofa, thở dốc nói một hơi, “Niệm Niệm, cả nhà chúng ta đều dựa vào đầu lương của con là chủ yếu. Em gái con vẫn còn học đại học, khắp nơi đều phải xài tiền. Nếu ngày nào đó con mệt mỏi, cứ nói một tiếng, ba mà mẹ con sẽ về quê sinh sống.”

“Hai người ở đây con mới được thoải mái, cơm tới há miệng, quần áo tới tay, sinh hoạt giống như tiểu công chúa được sủng ái.” Hoài Niệm cười nói, “Những cô bé từ nơi khác tới công ty làm việc đều hâm mộ con, nói con có thể chung sống với người nhà.”

“Ôi, ba chỉ là lão phế vật, liên lụy các người.”

“Ba, sao ba có thể nói như vậy? Con là do ba nuôi lớn.” Hoài Niệm đắp tấm chăn lên cho ba mình.

Năm đó, mẹ không thể sinh con được nữa, sau khi ly hôn với chồng, hai bàn tay trắng mang theo cô. Cho đến khi gả cho cha dượng bị tật ở chân, dựa vào số tiền trong tay cha dượng, cuộc sống của hai mẹ con bọn họ mới được chính thức bảo đảm.

Hoài Niệm dự định thu xếp mấy ngày nữa đi tìm Lý Quân Hoa, mẹ của Tịch Nghiệp, để ngả bài, nói chuyện chia tay.

Nhưng chỉ mới vài ngày thì Lý Quân Hoa đã chủ động hẹn cô ra.

Lý Quân Hoa hẹn Hoài Niệm đến spa. Hoài Niệm không muốn làm bà mất hứng, đi chung với bà mát xa da mặt và toàn thân.

Tiếp đó, hai người ngồi nghỉ ngơi, thưởng thức trà nóng.

Lý Quân Hoa nói: “Cuối tuần này chúng tôi dẫn ông cụ ra biệt thự Nam Đảo nghỉ phép, cháu đi chung nhé. Lần trước đại thọ 70 của ông cụ cháu không tới được, ông cụ cứ nhắc mãi.”

Hoài Niệm đặt chén trà xuống, nói một cách nghiêm túc: “Dì ạ, thật xin lỗi, cháu đã quyết định chia tay với Tịch Nghiệp.”

Lý Quân Hoa biến sắc.

Hoài Niệm tiếp tục nói: “Trước khi Tịch Nghiệp gặp chuyện không may, cháu đã định nói chia tay, ai ngờ…. Trong khoảng thời gian này cháu vẫn chăm sóc anh ấy là bởi vì không đành lòng bỏ lại anh ấy trong thời điểm khó khăn nhất. Nhưng trên thực tế, giữa chúng cháu đã không còn tình cảm.”

Sắc mặt Lý Quân Hoa càng ngày càng khó coi. Bà ta siết chặt chén trà trong tay, kiềm chế sự giận dữ gần như sắp bùng nổ.

Hoài Niệm nói: “Dì có thể đi kiểm chứng, trong lúc chúng cháu còn qua lại, Tịch Nghiệp đã nɠɵạı ŧìиɧ với Viên Nhã Văn, là bạn hợp tác làm ăn của cháu lúc đó, cũng như đã cho cô ấy một số tiền lớn. Tịch Nghiệp phản bội cháu, Viên Nhã Văn hãm hại cháu, trong khoảng thời gian này công ty tràn ngập nguy cơ, cuộc sống của cháu cũng rất khó khăn. Cháu cảm nhận được tâm tình của dì và chú, thật sự không muốn nói ra, chỉ mong Tịch Nghiệp vượt qua được cửa ải khó khăn này.”

“Nhưng nếu cháu đã định chia tay thì không tiện lui tới thân thiết với nhà họ Tịch của dì nữa.” Hoài Niệm đứng dậy, khom lưng chào Lý Quân Hoa, “Cảm ơn dì trong thời gian này đã chăm sóc cháu và gia đình của cháu.”

Mặt Lý Quân Hoa lúc trắng lúc xanh, hiển nhiên không ngờ cái ngày này lại tới nhanh như vậy.

“Cháu đi trước ạ.” Hoài Niệm thấy bà ta không đáp lại, xem như bà ta đã chấp nhận.

Cô vừa xoay người đi thì giọng nói của Lý Quân Hoa từ phía sau truyền tới.

“Cô cho giá đi.”

Hoài Niệm dừng bước.

“Bao nhiêu tiền có thể giữ cô lại?”

“Dì ạ, cháu có thể tự kiếm tiền. Thật ra thì dì không cần giữ cháu lại, Tịch Nghiệp yêu người phụ nữ khác, dì tìm người phụ nữ đó đi, biết đâu có thể giúp được Tịch Nghiệp.” Hoài Niệm thành khẩn nói.