Phu Quân Hình Như Có Bệnh Hiểm Nghèo

Chương 29: Sự việc

Kiều Hạc Niên đè lên người y, vừa sờ soạng, vừa khó hiểu: "Canh gừng? Trời nóng mà uống canh gừng gì?"

Kỳ Vận nhìn hắn, hé môi, không nói nên lời.

Kiều Hạc Niên nhạy bén cỡ bào, động tác vuốt ve y dừng lại, hỏi: "Đã xảy ra chuyện gì sao?"

Bên ngoài truyền đến tiếng quát lớn của Chu bà bà: "Có mắt nhìn không? Đại thiếu gia dặn chuẩn bị nước nóng, đun nước của ngươi đi!"

Kỳ Vận nhớ ra giọng nói đó là của một bà tử lắm mồm nhất trong viện, gọi là Tôn bà bà, sinh được một cô con gái, còn xúi giục con gái đi làm nha hoàn thông phòng của Kiều Hạc Niên. May mắn cô nương kia tốt số, không bị người mẹ lòng dạ hiểm độc này hãm hại, đến tuổi thì gả cho một người trong sạch làm chính thê.

Tôn bà bà nịnh nọt kẻ mạnh chèn ép kẻ yếu, gai mắt Kỳ Vận, thích nhất nói xấu y ở sau lưng, nói y không xứng với Đại thiếu gia. Kỳ Vận muốn đổi bà ta từ lâu rồi, chẳng qua trong tay y không có quyền quản lý chuyện trong nhà, không làm chủ được.

Kết quả không thể đuổi bà ta đi, để bà ta ở lại khiến mình khó chịu.

Tôn bà bà kia bị quát lớn một câu, vừa nhỏ giọng lẩm bẩm vừa bước đi, giọng vừa đủ để cho Kiều Hạc Niên và Kỳ Vận ở trong phòng nghe thấy.

"Hôm qua Thiếu phu nhân rơi xuống nước, chẳng phải ta chỉ nhắc nhở một câu thôi sao."

Kiều Hạc Niên nhíu mày, lập tức nhìn về phía Kỳ Vận.

Mặt mũi Kỳ Vận trắng bệch.

Nhìn thấy vẻ mặt này của y, Kiều Hạc Niên đã biết không phải chỉ đơn giản là rơi xuống nước, rút hai tay ra khỏi yếm của y.

Đi ra, ngồi dậy, hỏi: "Chuyện gì xảy ra? Rơi xuống nước, vì sao không nói cho ta biết?"

Kỳ Vận run rẩy ngồi dậy, trên trán toát mồ hôi, cơ thể run rẩy liên hồi.

Kiều Hạc Niên thấy thế, sắc mặt trầm xuống: "Bây giờ ta cho ngươi cơ hội giải thích, nói rõ ràng mọi việc cho ta biết. Nếu ngươi không nói rõ ràng, ta sẽ tìm người khác tới hỏi. Ngươi dám cam đoan người khác sẽ không gây chuyện thị phi sao?"

Kỳ Vận siết chặt tay áo, vừa vội, vừa sợ hãi: "Phu quân, ta, ta..."

"Chỉ là rơi xuống nước, cần phải sợ như vậy sao?" Kiều Hạc Niên ra lệnh cho hạ nhân đang bận rộn bên ngoài rút lui, âm lượng đột nhiên tăng lên.

"Nói!"

Kỳ Vận bị hắn dọa đến nhũn chân, hai bàn tay siết chặt tấm chăn mỏng trước ngực, mặt trắng bệch, nói: "Ngày đó ta rơi xuống nước, nguyên nhân là do Tùng Niên đến chỗ ta, nói muốn ngắt hoa sen để làm quà tặng cho đại thọ của tổ mẫu. Đệ ấy mời ta đến xem hồ sen giúp đệ ấy, xem có nhánh hoa nào phù hợp."

Kiều Hạc Niên nghe thấy hai chữ "Tùng Niên", cau mày lại.

Kỳ Vận lắp bắp nói tiếp: "Khi chúng ta đến hồ sen, đệ ấy nói hoa sen có mùi thơm, lừa ta ngửi, rồi đẩy ta xuống nước."

Nói tới đây, y nghẹn ngào: "Phu quân, ta không biết vì sao đệ ấy ức hϊếp ta như vậy. Chàng không cho ta nói xấu đệ ấy, ta sẽ không tố cáo đệ ấy trước mặt chàng. Nhưng mà lần này đệ ấy rất quá đáng! Ta đưa theo nhiều hạ nhân như vậy, bọn họ đều thấy ra rơi xuống hồ sen, mặt mũi của ta đặt ở đâu đây? Ta cũng là chủ tử của cái nhà này mà!"

Kiều Hạc Niên không quan tâm đến việc y khóc lóc kể lể, lạnh mặt: "Nói tiếp đi."

Kỳ Vận thấy dáng vẻ không bỏ qua của hắn, chỉ có thể cắn cắn môi, khó có thể mở miệng nói tiếp: "Ta được A Phúc cứu lên, vừa tức giận, lại khó chịu, nên đẩy Tùng Niên một phen."

Kiều Hạc Niên nhướng mày: "Ngươi đẩy nó xuống nước?"

Kỳ Vận gật đầu.

Kiều Hạc Niên dường như thở phào nhẹ nhõm: "Chỉ vậy thôi? Sau đó ngươi và A Phúc thuận lợi trở về? Tùng Niên bơi giỏi, ngươi có đẩy nó xuống cũng không sao."

Kỳ Vận: "...Tùng Niên túm váy của ta, kéo ta xuống nước."

Kiều Hạc Niên: "..."

Kỳ Vận cực nhỏ giọng nói: "Ta không biết bơi, chỉ có thể ở dưới nước bám lấy đệ ấy, đệ ấy mang theo ta bơi tới bờ."

Sắc mặt Kiều Hạc Niên lập tức trở nên xanh mét.

Mặc dù Kỳ Vận nói lời này uyển chuyển, nhưng mặc cho người nào hơi có chút thường thức đều có thể nghĩ ra được, người không biết bơi một khi rơi xuống nước, sẽ ôm chặt lấy người tới cứu mình.

Kiều Tùng Niên mang theo y bơi một mạch, cũng tức là suốt quãng đường đó đều ôm y, sờ y!

Kiều Hạc Niên xốc chăn Kỳ Vận đang nắm lên, nắm lấy cánh tay kéo y tới.

Kỳ Vận bị hắn bộc phát dọa cho hét lên một tiếng, co rúm ở trên giường.

Hai mắt Kiều Hạc Niên đỏ ngầu, giống như dã thú: "Nó chạm vào chỗ nào của ngươi?"

Theo tiếng gầm này, hắn bóp cổ Kỳ Vận, ấn mạnh vào tuyến thể.

Nơi đó mới bị hắn cắn cách đây không lâu, lúc này vẫn có thể ngửi thấy mùi hoa nhài thơm ngát.

Đây là sự chiếm hữu của Càn Quân đối với Khôn Quân, khống chế sinh lý trời sinh, Kỳ Vận bị đè lại, toàn thân đều tê dại, tựa như con thú nhỏ bị ngậm lấy điểm yếu, chỉ có thể rụt lại run lẩy bẩy.

Kiều Hạc Niên không kiềm chế được mà giận dữ hét: "Nói! Nó chạm vào chỗ nào của ngươi!"

Kỳ Vận nào dám nói cho hắn biết, cả người run rẩy, sợ hãi đến nỗi mặt mũi trắng bệch, lời nói cũng run rẩy ngắt đoạn: "Đệ ấy, đệ ấy, ôm ta suốt quãng đường..."

Ôm y bơi tới, những chỗ có thể ôm, đơn giản là eo, ngực, bụng.

Mà dáng người Kỳ Vận lại tốt như vậy, Kiều Tùng Niên có thể nhịn được không ăn đậu hũ(*) hay sao?

(*) "ăn đậu hũ" là hành vi sờ, rờ mó, đυ.ng chạm trên cơ thể người đẹp có thể được cho phép hoặc chưa được cho phép hoặc ngầm được cho phép.

Kiều Hạc Niên tức giận đến mức thở dồn dập, buông Kỳ Vận ra, xuống giường lao ra ngoài.

Kỳ Vận hoảng sợ, nhìn hắn như vậy, biết sự tình không ổn, nhanh chóng ôm lấy hắn: "Chàng làm gì vậy, chàng như thế này là muốn đi đâu?"

"Ta không thể không đánh chết nó!" Kiều Hạc Niên nổi giận, đẩy Kỳ Vận ra.

Kỳ Vận ngã phịch xuống giường, kêu đau một tiếng.