Phu Quân Hình Như Có Bệnh Hiểm Nghèo

Chương 28: Sự việc

Sau khi trở lại Thúy Vi Uyển, bà tử chuẩn bị nước nóng để cho y tắm rửa. Kỳ Vận ngồi ở trong thùng tắm, nghĩ đến vừa rồi ở dưới nước bị Kiều Tùng Niên sờ soạng cơ thể. Y vừa tức vừa đau khổ, nhưng lại thật sự không có cách nào đối phó với hắn ta. Từ lần đầu tiên bị bắt nạt, cho đến lần này, Kiều Tùng Niên càng lúc càng quá đáng. Nhưng mình chỉ là một thê tử được gả vào, có thể làm gì được Nhị thiếu gia đường đường chính chính như hắn ta đây?

Tại nhà họ Kiều này, trưởng bối gây áp lực cho y, phu quân coi thường y thì cũng thôi, nhưng tại sao ngay cả em chồng vai vế thấp hơn cũng muốn cưỡi lên đầu y làm mưa làm gió, tùy ý bắt nạt?

Đau buồn của y đến từ đó, gục lên thùng tắm mà khóc.

Cuộc sống như vậy sẽ tiếp tục trong mấy chục năm nữa, sau này y phải làm sao bây giờ?

Y ở trong cái nhà này bị chèn ép ở khắp nơi, bị bắt nạt, bây giờ còn bị em chồng đυ.ng chạm, không trong sạch. Người em chồng này còn là một kẻ xấu xa hoàn toàn, hắn ta nhất định sẽ lấy chuyện này để uy hϊếp mình.

Y phải làm sao bây giờ? Y phải làm sao bây giờ?

Ai tới giúp y, ai tới giúp y nghĩ ra cách gì đi!

Y gục xuống bên thùng tắm khóc, Thúy Lan hầu hạ ở bên ngoài bình phong, chỉ có thể nhẹ giọng an ủi.

"Thiếu phu nhân đừng tức giận mà hại đến thân thể, trước giờ Nhị gia vẫn bất cần như vậy, ngay cả lão phu nhân cũng không có cách nào với ngài ấy, chỉ có thể tức giận với ngài ấy, người có thể làm gì Nhị gia đây?"

"Đúng vậy đấy, hôm nay người rơi xuống nước hai lần, người sáng suốt vừa nhìn đã biết là Nhị gia giở trò xấu. Nếu ngài ấy không muốn đẩy người xuống nước, cố ý dẫn người đến hồ làm gì?"

Kỳ Vận nức nở nói: "Nhưng mà, ta vẫn rơi xuống nước cùng với hắn, chuyện này mà đến tai phu quân, phải giải thích thế nào đây?"

Thúy Lan an ủi nói: "Thiếu phu nhân, người cứ yên tâm đi, Đại thiếu gia nhìn rõ mọi việc, chắc chắn sẽ không vô duyên vô cớ trách người."

Kỳ Vận biết trong lòng phu quân sẽ hiểu chuyện gì đang xảy ra, nhưng bất cứ người nam nhân nào, cũng không thể nào chịu đựng được thê tử của mình bị nam nhân khác chạm vào, cho dù chàng ấy không thích người thê tử này, nhưng đây là thể diện của nam nhân.

Phu quân không thể làm gì với em trai sinh đôi Kiều Tùng Niên của mình, chàng ấy sẽ chỉ trút giận gấp mấy lần lên người mình mà thôi!

Kỳ Vận ôm lấy chính mình, run lẩy bẩy.

Y sợ Kiều Hạc Niên tức giận, nhưng lại không nhịn được oán giận trong lòng.

Tại sao phải trách mình? Tại sao lại thiên vị người nhà của mình mà không có lý do gì?

Y là chính thê được chàng ấy tam thư lục lễ, cưới hỏi đàng hoàng. Tại sao chàng ấy không đi dạy dỗ đệ đệ ruột, lại chỉ biết là yêu cầu mình phải khoan dung rộng lượng chứ?

Những nỗi uất ức oán giận bị đè nén bấy lâu này, lần này bỗng bộc phát, Kỳ Vận không quan tâm mình đang ở trong thùng tắm mà khóc cả buổi chiều, sau khi bộc phát, cuối cùng cũng dễ chịu hơn một chút.

Nhưng khóc xong rồi, cuộc sống này vẫn phải tiếp tục, Kỳ Vận lau nước mắt, bước ra khỏi thùng tắm, thay y phục sạch sẽ, nghỉ ngơi một đêm.

Ngày hôm sau, bên nhà chính nghe nói y bị Nhị thiếu gia đẩy xuống nước, lão phu nhân cùng Lưu thị còn cố ý đưa đồ tốt đến để an ủi, không hề có ý chỉ trích y chút nào.

Xem ra mọi người cũng đều biết Nhị thiếu gia là người như thế nào, gặp phải chuyện nhất định là do hắn ta cố ý gây chuyện. Kỳ Vận dễ chịu hơn một chút, trong lòng thầm an ủi mình, sự việc rồi sẽ qua thôi, chỉ cần mình cư xử đúng mực và rõ ràng thì không có gì phải xấu hổ.

Thế nhưng chiều hôm đó, hạ nhân ở tiền viện đến báo, nói Đại thiếu gia đã trở lại.

Kỳ Vận vừa hoảng vừa loạn, sợ phu quân biết chuyện hôm qua, sợ hạ nhân truyền tin đồn bị hắn biết, thấp thỏm bất an chờ ở trong phòng.

Kiều Hạc Niên vừa bước vào phòng, y đã nghênh đón, vừa tủi thân, vừa khϊếp sợ: "Phu quân, chàng đã về rồi."

Sắc mặt Kiều Hạc Niên khá mệt mỏi, nói: "Dạo này bận rộn ở bên ngoài, nhà chính ở bên kia cũng rất nhiều việc phải làm, đều đã sắp xếp xong rồi."

Kỳ Vận thấy hắn không nhắc tới chuyện mình rơi xuống nước, mới thở phào nhẹ nhõm, vội vàng rót trà lạnh cho hắn, lại ân cần xoa bóp đầu và mặt cho hắn.

Kiều Hạc Niên được hầu hạ thoải mái, cũng không hỏi tới câu nào khiến Kỳ Vận sợ hãi. Sau khi cùng y ăn chút thức ăn đơn giản, thì rửa mặt chải đầu một phen, rồi lên giường nghỉ ngơi.

Đêm nay có vẻ như hắn hết sức mệt mỏi, thế nên chỉ ôm Kỳ Vận, quy củ ngủ một giấc.

Sáng sớm hôm sau, hai người tỉnh lại, Kiều Hạc Niên vẫn còn ôm y nói chuyện một lát, lần đầu tiên giải thích với y mình đang bận gì.

Kỳ Vận hiểu chuyện nói: "Ta biết chàng bận rộn ở bên ngoài, ta sẽ săn sóc tốt chuyện trong nhà."

Kiều Hạc Niên mỉm cười, lại gần hôn lên trán y.

"Hôm nay ta rảnh." Hắn trở mình, đè lên người Kỳ Vận: "Ở nhà với ngươi."

Trong lòng Kỳ Vận vừa thấp thỏm lại vui mừng, lúc bị hắn kéo áo ra còn hơi thẹn thùng: "Bây giờ là ban ngày..."

Kiều Hạc Niên mặc kệ có phải ban ngày hay không, dặn dò chuẩn bị nước nóng, hai tay lập tức mò vào trong yếm của Kỳ Vận.

Đúng lúc này, bên ngoài chợt có một bà tử mở miệng: "Thiếu phu nhân dậy chưa? Canh gừng đã nấu xong rồi, người có muốn nhân lúc còn nóng uống không?"

Kỳ Vận bất ngờ không kịp đề phòng, cả người đều choáng váng, chết cứng tại chỗ.

=====

Thật ra bộ này khiến tui cảm xúc lẫn lộn nên sẽ nói hơi nhiều chút XD

Thấy Hạc Niên sắp ăn được rồi mà phải nhả ra mấy lần, muốn hỏi là liệu anh có ổn khum ạ?