Phu Quân Hình Như Có Bệnh Hiểm Nghèo

Chương 5: Viên phòng

Kỳ Vận sửng sốt, khuôn mặt lập tức đỏ bừng.

Chu bà bà nói chuyện không xuôi tai, nhưng có vài phần đạo lý. Phu quân tới nghỉ ngơi, chứ không phải tới cùng đi ra ngoài, bây giờ thay y phục, lát nữa cũng phải tắm rửa thôi.

Y cứ để mặt mộc như vậy, mặc áo lụa mỏng Chu bà bà đưa cho mình, ngồi ở đầu giường chờ.

Chỉ chốc lát sau, Kiều Hạc Niên vào phòng.

Kỳ Vận nghe thấy tiếng bước chân, ngực đập thình thịch.

Kiều Hạc Niên không đi thằng vào bình phong, mà đi tới nhĩ phòng rửa mặt chải đầu trước, sau đó gọi nha hoàn hầu hạ cởϊ áσ khoác ra, rồi mới bước qua bình phong.

Vừa tiến vào, bước chân hắn dừng lại.

Người vợ đến từ nông thôn nghèo kiết xác kia, đang ngồi ở đầu giường chờ hắn.

Thân hình của y mảnh khảnh, làn da trắng như ngọc như ẩn như hiện lộ ra dưới lớp áo lụamỏng, có thể nhìn thấy đường cong duyên dáng.

Cho dù không nhìn mặt, liếc mắt một cái cũng có thể biết, đó là một mỹ nhân mềm mại ướŧ áŧ.

Bước chân Kiều Hạc Niên dừng lại thời gian hơi lâu, tuy rằng Kỳ Vận cúi đầu, nhưng ánh mắt nhìn chân hắn, thấy hắn bất động, vội vàng ngẩng đầu lên nhìn.

Ánh mắt Kiều Hạc Niên lập tức chuyển từ trên người y sang trên mặt y.

Tân hôn ngày đó có lớp trang điểm thật dày che đậy, hắn chỉ cảm thấy trên mặt tân nương như đang đeo một chiếc mặt nạ, hiện tại nhìn lại, mới phát hiện y thanh tú trắng nõn, động lòng người, đôi mắt như một hồ nước.

Chẳng trách mẫu thân từng nhắc đến một câu, nói y là một mỹ nhân nổi tiếng ở huyện Vân. Chỉ là lúc tân hôn Kiều Hạc Niên không nhìn kỹ, còn tưởng rằng ở địa phương nhỏ bé như huyện Vân này tầm mắt hạn hẹp, xem một kẻ kém cỏi thành thiên nga.

Kỳ Vận thấy vẻ mặt khó đoán của hắn, nhưng cũng không đến gần, không khỏi có chút khϊếp đảm, nhỏ giọng gọi hắn: "Phu quân, sao vậy?"

Kỳ Vận cúi đầu nhìn áo lụa mỏng trên người không biết Chu bà bà lấy từ đâu, mặc vào như ẩn như hiện, vô cùng bất nhã.

Kỳ Vận nhỏ giọng nói: "Chàng không thích sao?"

Kiều Hạc Niên lạnh nhạt nói: "Ta sẽ thích loại quần áo hạ lưu này ư?"

Hai chữ "hạ lưu" hung hăng đâm vào Kỳ Vận.

Y lập tức không ngốc đầu lên được, hai tay ôm chặt thân thể, lấy tay áo che khuất chính mình.

Dáng vẻ khúm núm này, trong mắt Kiều Hạc Niên hiện lên sự chán ghét: "Ngại ngùng."

Kỳ Vận cắn môi, chỉ có thể bỏ tay xuống.

Tầm mắt Kiều Hạc Niên lướt qua l*иg ngực trắng nõn của y, rồi thu lại.

Kỳ Vận không dám nhìn hắn, thấy hắn ngồi xuống bên cạnh, một lúc cũng không nói gì, chỉ có thể nhỏ giọng nói: "Để ta đi thay bộ khác."

Y vừa định đứng lên, Kiều Hạc Niên lạnh lùng nói: "Đã muộn thế này, còn thay y phục gì nữa?"

Kỳ Vận chỉ có thể ngồi xuống.

Kiều Hạc Niên: "Ngủ đi. Ngươi vào trong đi."

Kỳ Vận vội vàng nghe lời bò lên giường.

Y vừa đứng dậy, đôi chân dài dưới lớp áo lụa mỏng nhìn không sót gì, thế nhưng y vẫn không hề phát hiện ra, cong mông bò vào trong giường, Kiều Hạc Niên bất ngờ không kịp đề phòng nhìn thấy, hơi sửng sốt.

Thoáng chốc, Kỳ Vận đã nằm xuống, quy củ đắp chăn lên.

Kiều Hạc Niên ho một tiếng, thổi tắt giá nến bên giường, cũng lên giường, kéo màn xuống.

Gian ngoài phòng ngủ vẫn còn sáng đèn, xuyên qua bình phong và màn lụa, vẫn có ánh sáng yếu ớt. Kỳ Vận nằm trong chăn mềm mại, nghe thấy tiếng hít thở đều đều của người nam nhân bên cạnh, vừa hồi hộp, vừa chờ mong, không khỏi lén lút nở nụ cười.

Y cuối cùng đợi được rồi, đêm nay có thể viên phòng cùng với phu quân.

Chờ viên phòng rồi, y sẽ là Thiếu phu nhân danh chính ngôn thuận(*), đám hạ nhân trong viện sẽ không dám làm bộ làm tịch bên cạnh mình nữa.

(*) Một người bất kể là ai nhưng khi có được danh hiệu do một tổ chức chính thống nào đó thừa nhận thì tiếng nói mới dễ được người ta tôn trọng, tin và nghe theo. Nếu trái với thông lệ này có thể sẽ bị người đời xem thường và cho là "không đủ tư cách phát ngôn".

"Cười cái gì?" Kiều Hạc Niên ở bên cạnh đột nhiên lên tiếng.

Kỳ Vận sợ hết hồn, nhanh chóng lấy chăn che nửa khuôn mặt: "Không cười gì cả. Chỉ là... đêm nay chàng tới, ta rất vui."

Kiều Hạc Niên cười khẩy một tiếng, như thể khinh thường.

Một lát sau, Kỳ Vận lại nhỏ giọng nói: "Phu quân, ta rất... vừa ý chàng...Thật lâu trước đây đã vừa ý chàng rồi."

Lông mày Kiều Hạc Niên khẽ nhướn, giọng nói lạnh nhạt, lại mang theo chút kiêu ngạo tự đắc: "Vậy sao?"

Kỳ Vận gật đầu: "Năm ta mười sáu tuổi, vào sinh nhật hai mươi tuổi của chàng, mời nhà ta tới làm khách. Ta theo cha đi vào cửa lớn vườn mai, liếc mắt một cái đã thấy chàng đứng dưới tàng cây mai."

"Sinh nhật chàng vào mùa đông, đúng lúc hoa mai nở, tựa như tuyết rơi xuống trên vai chàng vậy, ta liếc mắt một cái đã thấy choáng váng." Kỳ Vận ngây ngốc cười rộ lên: "Phụ thân chỉ cho ta xem, nói đó chính là Đại thiếu gia nhà họ Kiều. Ta nghĩ, chàng cũng thật tuấn tú, còn tuấn tú hơn cả những người trong tập tranh nữa."

Không ai không thích nghe lời hay, Kiều Hạc Niên cũng khó mà ngoại lệ. Kỳ Vận khen hắn như vậy, sắc mặt hắn cũng tốt hơn, thuận theo nói: "Chuyện ngày đó, ta không nhớ rõ lắm."