Trời còn chưa sáng Kỳ Vận đã dậy để nghe giảng, lúc này đã sớm đói bụng đến mức ngực dán vào lưng, nhưng Chu bà bà vẫn ở bên cạnh nhìn chằm chằm, nên y chỉ có thể dựa theo quy củ, chậm rãi ăn cơm.
Sau khi ăn xong, là đến lúc đến nhà chính thỉnh an.
Ngoại trừ ngày tân hôn thứ hai, Kiều Hạc Niên cũng không cùng y đến nhà chính thỉnh an, càng không bước vào viện của y một bước.
Mà ngày lại mặt ấy, hắn cũng từ chối không đi, chỉ gọi người chuẩn bị lễ. Kỳ Vận một mình lại mặt, xem như tròn một tháng không gặp hắn rồi.
Mặc dù biết hy vọng xa vời, nhưng Kỳ Vận vẫn chưa từ bỏ ý định, lấy can đảm hỏi Chu bà bà: "Hôm nay phu quân không đến nhà chính thỉnh an sao?"
Chu bà bà không thay đổi vẻ mặt nói: "Đại thiếu gia làm ăn bận rộn, không để ý đến việc mỗi ngày đến nhà chính thỉnh an, bởi vậy mới để Thiếu phu nhân làm thay."
Kỳ Vận rất sợ Chu bà bà này, bởi vì bà ta là đại quản sự của cái nhà này, luôn nghiêm mặt, từ trên cao nhìn xuống y, giống như cảm thấy y không xứng với Đại thiếu gia nhà mình.
Nhưng dù sợ bà ta, y vẫn muốn hỏi tin tức của Kiều Hạc Niên, bèn nhỏ giọng nói:
"Nhưng cũng đã một tháng rồi, cũng không thể một tháng không đến một lần."
Lời còn chưa nói xong, ánh mắt Chu bà bà tựa như dao lướt qua: "Thiếu phu nhân, cẩn thận."
Kỳ Vận cắn môi, không dám hỏi nữa.
Y điều chỉnh lại dáng vẻ, mang theo một hàng hạ nhân, đến nhà chính thỉnh an mẹ chồng Lưu thị.
Lưu thị ngược lại rất hài lòng với y, lôi kéo y nói chuyện nhà một lát, lại hỏi: "Thời gian này Hạc Niên không đến chỗ con à?"
Kỳ Vận ngại ngùng gật đầu, trong lòng hi vọng mẹ chồng có thể giúp đỡ.
Đáng tiếc, Lưu thị chỉ thở dài một hơi: "Haizz, ta cũng không có cách với nó. Nó đã hai mươi mấy tuổi, mỗi ngày bận rộn làm ăn ở bên ngoài, gánh vác nửa bầu trời trong nhà, một phu nhân chỉ ở nội trạch(*) như ta, sao quản được nó đây?"
(*)Nội trạch: Nơi cho phụ nữ ở.
Kỳ Vận có hơi mất mát, lại cúi đầu xuống.
"Con yên tầm chờ thêm thời gian, dù gì nó vẫn phải về thôi." Lưu thị nói: "Đúng rồi, gần đây lão phu nhân còn nói muốn tổ chức tiệc ngắm hoa, mời các phu nhân tiểu thư trong thành đế du ngoạn hồ Thấm Dương, ngắm hoa sen. Đến lúc đó con nói chuyện với Hạc Niên một chút. Tổ chức tiệc rượu ngắm hoa, con cũng có thể ra ngoài giải sầu, đỡ phải suốt ngày ở nhà buồn rầu."
Kỳ Vận gả vào một tháng, nhưng lại chưa từng giao tiếp với người khác, cũng chưa từng đi dạo thành Nghi Châu. Nghi Châu chính là thủ phủ của vùng Đông Nam, được mệnh danh là "tiểu kinh thành Đông Nam", quan to trong thành hiển quý vô số kể. Lúc y ở huyện Vân đã mê mẩn không thôi, nghe thấy có thể ra ngoài dự tiệc giao tiếp, cảm xúc của y lập tức tốt hơn rất nhiều, vội vàng gật đầu đồng ý.
Từ nhà chính trở về, y ngâm nga một giai điệu ở trong lòng, bước chân nhẹ nhàng, lúc đi qua một tiểu viện vắng vẻ, dừng lại một chút.
Trên bảng hiệu của cái viện này, viết ba chữ to "Nguyệt Tê Uyển".
Phu quân của y Kiều Hạc Niên ở Nhật Thăng Uyển, mà Nguyệt Tê Uyển này chính là chỗ ở của em trai sinh đôi với phu quân, Nhị thiếu gia nhà họ Kiều - Kiều Tùng Niên.
Kỳ Vận gả vào được một tháng, đã gặp qua bà nội, cha mẹ của người làm chủ gia đình, nhưng chưa từng gặp qua người em chồng ở chung một cái nhà này. Thường ngày y thỉnh an trở về đi ngang qua nơi này, cửa chính của Nguyệt Tê Uyển cũng đóng chặt, nhưng hôm nay lại mở ra, Kỳ Vận không khỏi tò mò nhìn vài lần.
Đúng lúc này, không biết từ đâu nhảy ra một viên đá nhỏ, ném vào trên làn váy của y.
Kỳ Vận lại càng hoảng sợ, ngẩng đầu lên nhìn, phu quân đang dựa trên hành lang, ôm hai tay, nghiền ngẫm nhìn y.
Kỳ Vận vừa mừng vừa sợ, nói: "Phu quân, chàng về rồi!"
Y xách váy chạy tới, chạy đến trước mặt Kiều Hạc Niên, mới nhận ra phu quân chú trọng thể diện và quy củ, vội vàng dừng lại, thẳng lưng, dáng vẻ đoan chính: "Hôm nay chàng về sớm như vậy, là muốn dùng bữa trưa sao?"
Nam nhân nhìn chằm chằm vào y, ánh mắt quét y từ đầu đến chân, mới mở miệng, giọng điệu mang theo châm biếm: "Tẩu tẩu ngay cả phu quân của mình cũng không nhận ra hửm?"
Trong đầu Kỳ Vận ong một tiếng, sợ tới mức đôi mắt trợn tròn, bịch bịch bịch lui ba bước.
Người nam nhân trước mặt và phu quân Kiều Hạc Niên giống nhau như đúc, nhưng giọng điệu cà lơ phất phơ khi nói chuyện, ánh mắt nghiền ngẫm ngỗ ngược khi nhìn người khác, lại hoàn toàn khác với Kiều Hạc Niên.
Hắn ta chính là em trai sinh đôi của phu quân, Nhị thiếu gia Kiều Tùng Niên!
Kỳ Vận xấu hổ đến mức hận không thể chui vào khe nứt, cúi đầu nhỏ giọng nói: "Nhị gia chê cười rồi."
Kiều Tùng Niên vẫn như cười như không, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt trắng nõn xinh đẹp tuyệt trần của y.
Đáng tiếc, vừa rồi còn là mỹ nhân biểu cảm sinh động, hoạt bát ngây thơ, lúc này đầu cũng chôn xuống tới ngực, chỉ nhìn thấy nửa cái trán trắng như tuyết, cùng chóp mũi thanh tú rất thẳng.
Đầu lưỡi Kiều Tùng Niên quét qua hàm dưới, cố ý nói: "Sao ở đây lại có một con sâu thế nhỉ?"
Kỳ Vận hoảng sợ, lập tức hoảng hốt ngẩng đầu nhìn loạn: "Đâu? Sâu ở đâu?"
Kiều Tùng Niên nhìn thấy gương mặt của y như mong muốn, nhếch môi cười: "Con sâu rơi xuống y phục của huynh rồi."
Cả người Kỳ Vận đều tê dại, suýt nữa muốn đưa tay sờ vào trong cổ áo.
Kiều Tùng Niên cười ha ha: "Sao đại ca lại lấy người vợ ngu ngốc như huynh nhỉ?"
Lúc này Kỳ Vận mới nhận ra mình bị hắn ta trêu đùa, tức giận muốn mắng người: "Đệ!"
Chu bà bà lập tức tiến lên, ngăn cản y: "Thiếu phu nhân, nên trở về trong viện rồi."
Bà ta vừa xuất hiện, khí thế của Kỳ Vận lập tức ỉu xìu.
-----
Cảnh báo: Ngụy NP, Kiều Hạc Niên và Kiều Tùng Niên chung 1 cơ thể tuy nhiên có thể hiểu là hai người khác nhau.