Sống Lại Trước Mạt Thế, Tôi Điên Cuồng Tích Trữ Vật Tư

Chương 59

Mọi người đều không phải kẻ ngốc, quá bất thường chắc chắn sẽ gây ra một loạt phản ứng dây chuyền.

Tự nhiên sẽ gây ra rắc rối cho bản thân.

Như vậy thì mất nhiều hơn được.

Tạ Thiên Cách lau mồ hôi trên trán, mở miệng trả lời:

"Bố mẹ tôi mất rồi, để lại cho tôi một ít tiền, tôi cũng không có sở trường gì, chỉ định buôn bán một ít đồ."

Thành phói Đông Xuyên tuy không phải là thành phố hạng nhất nhưng lại là nơi tập trung hàng hoá nổi tiếng của Hoa quốc.

Một năm ở đây có rất nhiều người thuê kho hàng để làm nghề buôn bán nhỏ.

Lý Tuấn không nghi ngờ gì với câu trả lời này, anh ta chỉ cảm thấy cô gái Tạ Thiên Cách này tuy trẻ tuổi nhưng lại rất giỏi.

"Vậy việc làm ăn của cô có tốt không?"

Lý Tuấn làm nghề môi giới, là người hướng ngoại điển hình, chỉ cần cho anh ta một sân khấu, anh ta có thể nói ra cả một vở hài độc thoại.

Rất tự nhiên mà tiếp tục chủ đề.

"Cũng tạm, chỉ đủ trang trải cuộc sống thôi."

Tạ Thiên Cách cũng trả lời nửa thật nửa giả, tiện thể phàn nàn rằng bây giờ giá mặt bằng, nhân công, vận chuyển ngày càng đắt đỏ, làm ăn rất không dễ dàng.

Lý Tuấn gật đầu, không nói gì khác, những người làm môi giới như bọn họ hiểu rất rõ.

Hai người lại nói chuyện phiếm vài câu, vốn dĩ Lý Tuấn định rời đi.

Nhưng khi anh ta đi được khoảng một trăm mét thì lại quay lại.

Tạ Thiên Cách nheo mắt nhìn bóng dáng Lý Tuấn quay lại, tâm trạng hơi chùng xuống.

Cô bình tĩnh quan sát tình hình xung quanh, xem đâu là góc chết của camera, trong lòng đã chuẩn bị sẵn sàng cho tình huống xấu nhất.

Lý Tuấn dừng lại trước mặt Tạ Thiên Cách, anh ta không xuống xe hoàn toàn mà một chân vẫn đặt trên xe điện nhỏ, một chân chống xuống đất.

Nhưng kỳ lạ là lúc này Lý Tuấn lại cảm thấy trên người Tạ Thiên Cách đang đứng trước mặt mình tỏa ra một áp lực rất lớn.

Cảm giác này khiến cho lông tơ trên người anh ta đều dựng đứng cả lên.

Lý Tuấn xoa xoa hai cánh tay, ngẩng đầu nhìn Tạ Thiên Cách lần nữa, vẫn thấy cô mang một khuôn mặt tươi cười.

Mà cảm giác lạnh lẽo thấu xương đó cũng biến mất không còn dấu vết.

Là anh ta bị ảo giác sao?

"Còn chuyện gì nữa không?" Tạ Thiên Cách mỉm cười hỏi.

"Đúng rồi, bà chủ, tôi vừa nhớ ra một chuyện, cô có muốn nhận hàng lỗi không?"

Tạ Thiên Cách vừa mở miệng đã cắt ngang dòng suy nghĩ của Lý Tuấn, anh ta vội vàng hỏi chuyện mình vừa tình cờ nhớ ra.

"Hàng lỗi?"

"Đúng, hàng lỗi." Lý Tuấn đáp.

"Là hàng lỗi của đủ thứ, không phải cô muốn nhập hàng để bán ra ngoài sao?

Hàng lỗi là hàng bị loại ra trong lô hàng bình thường, chỉ là hoa văn có chút lỗi, chất lượng thì không có vấn đề gì.

Nhưng giá rẻ hơn nhiều, cô lấy về bán rẻ hơn một chút là được, lời còn nhiều hơn lấy hàng chính phẩm ấy chứ."

Hai ngày nay Lý Tuấn kiếm được không ít tiền từ Tạ Thiên Cách, cộng thêm lời kể vừa rồi của Tạ Thiên Cách, khiến anh ta cũng thương cảm cho cô gái nhỏ phải vất vả kiếm sống này.

Vừa rồi khi đạp xe về, anh ta đột nhiên nhớ đến nguồn hàng lỗi trong tay mình nên quay lại hỏi cô.