Tốt lắm, bất kể Thích Thương Hải có muốn hay không, chỉ cần nhận tiền của cô thì anh đã là người của cô.
Từ nay về sau, nếu Thích Thương Hải ngoan ngoãn thì cô chắc chắn sẽ không bạc đãi anh ta, còn nếu sau này anh ta muốn phản bội, cô sẽ khiến anh ta sống không bằng chết.
Xử lý xong Thích Thương Hải, Tạ Thiên Cách chuyển trọng tâm sang việc thuê kho.
Với nguyên tắc một công đôi việc, Tạ Thiên Cách lại tìm đến Lý Tuấn.
Lý Tuấn nhận được điện thoại của Tạ Thiên Cách, cười tươi như hoa, trực tiếp vỗ ngực đảm bảo:
"Bà chủ nhỏ cô cứ yên tâm, ở thành phố Đông Xuyên này có chỗ nào mà tôi không quen chứ?
Cô cứ chờ đấy tôi nhất định sẽ tìm cho cô một nhà kho ưng ý."
Tạ Thiên Cách cho Thích Thương Hải thời gian ba ngày là có lý do.
Hôm trước cô đã đặt quá nhiều món ăn chế biến sẵn và đồ ăn nhẹ làm sẵn, những thứ này đều phải đi nhận trong vòng 3 ngày, nếu Thích Thương Hải không đến, cô không thể tuỳ tiện rời đi.
Đều là tiền cả đấy!
Tạ Thiên Cách ra khỏi cửa, đi thẳng đến chợ vật liệu xây dựng, đối chiếu với danh sách ngày hôm qua mà cô đã lập để bắt đầu mua đồ.
Vì hầm ngầm yêu cầu quá nhiều loại vật liệu xây dựng như thép, xi măng, cát, đá dăm có khối lượng lớn cho nên Tạ Thiên Cách chỉ để lại thông tin liên lạc cho ông chủ.
Đợi đến khi thuê được kho rồi sẽ thông báo cho họ đến giao hàng.
Còn những thứ như ống nước, dây điện, tôn thì cô có thể dùng xe tải nhỏ để chở, chở một lần một ít.
Đi một vòng như vậy, còn chưa mua hết những thứ trong danh sách thì đã gần trưa.
Bụng Tạ Thiên Cách đã đói meo.
May mà gần chợ vật liệu xây dựng này có rất nhiều quán ăn nhanh, cô tuỳ tiện tìm một quán rồi tấp vô, vừa ăn được hai miếng cơm thì nhận được điện thoại của Lý Tuấn.
Lý Tuấn tìm được cho cô hai địa điểm, một địa điểm thuận tiện nhưng không lớn lắm, chỉ khoảng năm sáu trăm mét khối.
Địa điểm còn lại là kho tiêu chuẩn, một nghìn mét khối nhưng hơi xa, ở ngoại ô một khu công nghiệp.
Tạ Thiên Cách nghe xong, trực tiếp chọn kho thứ hai, cô muốn để hàng vào kho của mình trong Tinh Ốc nên đương nhiên là càng kín đáo càng tốt.
Hai người hẹn nhau hai giờ sau sẽ gặp tại địa điểm của kho, Lý Tuấn gửi định vị cho Tạ Thiên Cách.
Tạ Thiên Cách nhận ra địa điểm này lại gần với chợ vật liệu xây dựng mà cô đang ở trong lòng cô không khỏi thầm khen Lý Tuấn thật biết làm việc.
Ăn vội vài miếng cơm, Tạ Thiên Cách đặt mua nốt những vật liệu xây dựng cần dùng trong danh sách, sau đó liền chạy thẳng đến địa điểm của kho hàng.
Vội vội vàng vàng, đợi cô đến nơi thì Lý Tuấn đã đến rồi.
Tạ Thiên Cách quan sát kỹ kho hàng này, xác nhận kho hàng này cả về vị trí và diện tích đều rất phù hợp với nhu cầu của mình, cô vui vẻ ký hợp đồng.
Cô thuê ba tháng, đặt cọc một trả ba, tổng cộng trả sáu mươi nghìn tệ, lại đưa cho Lý Tuấn một nghìn tệ tiền công.
Lý Tuấn nhìn số tiền đã chuyển vào tài khoản, cười tươi như hoa, thuận miệng hỏi:
"Bà chủ, cô thuê biệt thự, lại thuê kho hàng, định làm gì vậy?"
Về câu hỏi này, Tạ Thiên Cách đã sớm nghĩ ra câu trả lời.
Muốn tích trữ hàng hoá mà không bị phát hiện, trước tiên là không thể làm những việc quá bất thường, dù là thái độ hay câu trả lời khi người khác hỏi.