Nói nhiều như vậy, Tần Thiếu Phàm mới phát hiện ra đối phương căn bản không nghe anh ta nói, mà là qua anh ta nhìn anh em của anh ta, Tống Tinh Dã.
"Xem em này, em suýt quên giới thiệu rồi!" Tần Thiếu Phàm vỗ đầu, vội vàng nói: "Anh Hàn, đây là bạn em, Tống Tinh Dã, là anh em cùng lớn lên với em."
Nói xong liền khoác vai Tống Tinh Dã.
Tư Hàn nhìn bàn tay của Tần Thiếu Phàm lập tức cau mày.
Còn Tống Tinh Dã thì đã ngây ngốc từ lâu rồi, không thể nào, anh trai của Tư Lộ chính là anh Hàn của cậu sao?
Chết tiệt?
Nhà họ Tư có quá nhiều người cá rồi đấy?
Điểm chú ý của Tống Tinh Dã hoàn toàn lệch lạc nhưng không ngăn cản được cậu nhìn chằm chằm Tư Hàn, sau đó cười toe toét, trong mắt lóe lên ánh sáng gian xảo.
"Anh Hàn! Chào anh! Rất vui được gặp anh!" Tống Tinh Dã tiến lên một bước, đưa tay về phía Tư Hàn.
Như vậy, bàn tay của Tần Thiếu Phàm cũng rời khỏi vai cậu.
Tư Hàn nhíu mày, lúc này mới đưa tay nắm lấy tay Tống Tinh Dã: "Chào cậu, tôi cũng rất vui khi được gặp cậu."
Đây là tình huống gì?
Tư Lộ không rảnh để liếc mắt đưa tình với anh Phàm của mình, cậu ngây người rồi?
Anh trai cậu vậy mà lại bắt tay thân thiện với người lần đầu tiên gặp mặt, như vậy cũng thôi đi, vậy mà còn nói rất vui khi được gặp cậu!
Á!
"He he." Tống Tinh Dã tham lam nắm thêm vài cái, trời ạ, tay anh Hàn nhà cậu thon dài quá, ấm áp quá: "Ngồi xuống nói chuyện đi, ôi chao."
Gặp được nhau ở đây đúng là có duyên, Tiểu Tống vui đến nỗi không ngậm miệng lại được.
"Đúng đúng đúng, ngồi xuống nói chuyện." Tần Thiếu Phàm đột nhiên cảm thấy nhẹ nhõm, anh Hàn này cũng không đáng sợ như bạn trai anh ta nói, không phải rất lịch sự sao?!
"Ừ." Tư Hàn tự nhiên ngồi xuống đối diện Tống Tinh Dã, hai người thỉnh thoảng trao đổi ánh mắt, đầy bí mật.
Tư Lộ mơ mơ màng màng ngồi xuống, trong lòng không những không thả lỏng mà còn lo lắng hơn.
Á, anh trai cậu không phải đang giấu bài tẩy chứ?
Tần Thiếu Phàm: "Bây giờ cũng không còn sớm nữa rồi, anh Hàn và Tiểu Lộ cũng đói rồi nhỉ, hay là chúng ta xem thử có món gì ăn trước đi?"
Tư Lộ nhận lấy thực đơn từ bạn trai, vui vẻ gật đầu: "Được."
Thật ra anh đều biết những món ăn ngon của nhà hàng này.
Tư Hàn liếc nhìn chàng trai trẻ ân cần, đưa thực đơn cho người đối diện: "Cậu xem có món gì thích ăn không?"
Tống Tinh Dã thụ sủng nhược kinh: "Được, cảm ơn anh Hàn." Vui vẻ lật ra, ngây người trợn mắt.
Ôi chà, những chữ này cậu đều biết nhưng kết hợp lại với nhau thì cậu không biết có nghĩa là gì.
Nghĩ đến việc Tư Hàn là khách quen ở đây, Tống Tinh Dã mặt đầy vẻ nhờ vả: "Anh Hàn anh giúp em gọi món đi."
Nhìn thực đơn lại trở về tay mình, Tư Hàn gật đầu: "Muốn ăn nhạt một chút hay đậm đà?"
Tống Tinh Dã: "Đậm, à không, em thích nhạt." Ăn như vậy tốt cho cái đuôi.
Đúng vậy, người cá chính là phiền phức như vậy, ăn đậm một chút sẽ phản ánh lên cái đuôi, màu sắc tối đi, nổi gân máu các kiểu, phiền chết đi được.
"Được." Tư Hàn gọi cho Tống Tinh Dã những món ăn nhạt, bao gồm món chính, món phụ, đồ uống.
Tư Lộ mang tâm trạng rất phức tạp.
Tư Lộ làm em trai Tư Hàn mười chín năm, chưa bao giờ được hưởng đãi ngộ anh trai gọi món cho mình, thật sự là không có.
Tần Thiếu Phàm khẽ nói: "Anh Hàn thật là chu đáo."