Đừng Chạm Vào Đuôi Cá Của Tôi

Chương 22

Lúc này Tư Hàn là anh trai phải gánh vác trách nhiệm, chắc chắn phải cùng em trai đi gặp người thanh niên kia, xem xét nhân phẩm và gia đình, mới có thể yên tâm để Tư Lộ tiếp xúc với đối phương.

Mặc dù chuyện này rất phiền phức nhưng Tư Hàn vẫn đồng ý với lời dặn của ba mẹ.

Nói như vậy thì không chỉ có Tần Thiếu Phàm căng thẳng, Tư Lộ cũng căng thẳng lắm được không?

Anh trai cậu nhìn qua chính là một người rất khó tính, để được vào mắt Tần Thiếu Phàm mới lạ.

Tư Lộ phiền muốn chết, nửa đêm còn than thở với bạn trai: "Anh Phàm, em phiền quá, anh trai em chắc chắn sẽ không hài lòng với anh, anh ấy là người rất khó tính."

Tần Thiếu Phàm cảm thấy mình đã chết mất nửa cái mạng, cả người mềm nhũn: "Vậy phải làm sao? Có cách nào để chinh phục anh trai em không?"

Tư Lộ khẳng định chắc nịch: "Chịu thôi, anh ấy là người không ăn mềm cũng không ăn cứng, không gì lay chuyển được, ôi!"

Rõ ràng là cùng một mẹ sinh ra mà.

Hai vợ chồng mất ngủ, ngày hôm sau không có tinh thần.

Ngược lại là hai người đi cùng còn lại lại tươi cười rạng rỡ, tâm trạng vui vẻ.

Tống Tinh Dã và Tần Thiếu Phàm hẹn nhau ở địa điểm đã nói, hai người có vẻ ngoài khác biệt: "Mẹ kiếp, sao cậu lại hốc hác như vậy?"

Tần Thiếu Phàm: "Tôi căng thẳng chứ sao, mẹ kiếp, sao cậu lại mặc đồ con gái vậy?"

"Có sao?" Tống Tinh Dã mặc một bộ đồ hè màu nhạt, theo phong cách mèo hoang lười biếng, so với phong cách hip hop đen trắng xám trước kia của cậu thì quả thực đã thay đổi rõ rệt.

Nhưng cũng không đến mức gọi là con gái, nhiều nhất là hơi diêm dúa thôi.

Thân là đàng trai, hai người đến nhà hàng đã hẹn trước để chờ.

Không lâu sau, hai bóng người, một cao một thấp xuất hiện.

Tần Thiếu Phàm nhìn thấy bạn trai người cá mà anh yêu trước tiên thì lập tức cười như một đứa ngốc rồi căng thẳng đứng lên đón.

Nhưng Tống Tinh Dã lại liếc mắt một cái đã nhìn thấy bóng dáng cao ráo mà cậu không thể nào quên được, trời ạ!

Đôi vai rộng, eo thon, đôi chân dài, khí chất thanh cao thoát tục, đúng là bạn người cá bạch phú mỹ của cậu, ủa?

Bên kia, tình hình của hai anh em nhà họ Tư cũng y hệt nhau, mỗi người chỉ nhìn thấy người mà mình muốn nhìn thấy.

Tư Lộ chỉ toàn thấy anh Phàm đẹp trai, hào hoa, rất biết tán tỉnh của mình, ư ử, mặt đỏ rồi, nếu không phải anh trai ở bên cạnh thì cậu đã lao vào hôn rồi á á á!

Tư Hàn mặt lạnh như băng, trong mắt căn bản không nhìn thấy bạn trai của em trai là Tần Thiếu Phàm, ngược lại lại nhìn thấy người cá nhỏ bé tươi trẻ xinh đẹp đang ngồi bên cửa sổ sát đất ngây ngốc nhìn anh.

Bộ đồ màu nhạt này đúng là rất hợp với cái đuôi màu trắng lấp lánh ánh ngọc trai, giữa sự giản dị lại ẩn chứa chút lốm đốm, giống như ánh sáng bảy sắc ẩn chứa trong cái đuôi trắng dưới ánh nắng mặt trời.

Càng đi càng gần, bốn người nhìn nhau.

Tư Lộ kêu một tiếng anh Phàm ngốc nghếch của mình: "Anh Phàm, đây là anh trai em, Tư Hàn." Sau đó giới thiệu với Tư Hàn: "Anh, đây là Tần Thiếu Phàm, anh ấy chính là người em thích."

Ư ử, ngại quá đi.

Nói xong không dám nhìn biểu cảm của anh trai.

"Anh Hàn, chào anh!" Tần Thiếu Phàm căng thẳng cúi chào: "Em là Tần Thiếu Phàm, cái kia... cảm ơn anh Hàn hôm nay đã dành thời gian ra gặp em, em cảm thấy rất vinh hạnh, ờ..."