Mạt Thế: Sao Lại Có Nhiều Người Trùng Sinh Thế Này!

Chương 31

Chương 31

“Cô mau nhìn cái này xem, còn nhớ rõ nội dung video vừa xem lúc nãy không, đây là cây gì?"

“...”

Tôi cảm ơn ông, đoạn video kia dài hai tiếng, tổng cộng giới thiệu một trăm loại cây trồng, lại còn phát liên tùng tục nữa chứ.

“Vậy cái này chắc cô biết nhỉ, đây chính là thường thức sinh học còn gì!”

“…”

Thường thức của nhà ông là sâu bệnh thực vật à?

“Còn có cái này nữa — —”

Tưởng Ngư ôm đầu: "A a a a a tôi chịu không nổi nữa rồi!!”

Sau đó, cô ấy lại bị mọi người ghét bỏ mà liếc mắt một cái.

Rồi lại ghét bỏ mà liếc mắt nhìn thêm cái nữa.

Viện sĩ Chu: "Ai, tôi quả thực là chưa từng nhận một học trò nào ngu ngốc cỡ này.”

Viện sĩ Lưu an ủi: "Lão Chu à, ông nhẫn nhịn một chút đi, ông cho rằng tôi từng nhận một học trò ngốc như vậy rồi à?"

Tiến sĩ Trình thật lòng thật dạ cảm thán: "Sợ là chỉ số thông minh của con bé này cũng không vượt qua được 120 đâu.”

Tưởng Ngư: "...”

— — ‘Cô gái Trời chọn’ đâu?

— — Vì sao cô đã có không gian rồi, được trùng sinh rồi, mà còn phải bị người ta ghét bỏ như thế này hả?!

Chính là vào lúc này, Thịnh An trở về.

Tưởng Ngư nước mắt lưng tròng: "Chị Thịnh! Cứu mạng!”

Cũng đã sớm có dự đoán về hình ảnh trước mắt rồi.

Thịnh An vô cùng bình tĩnh, vuốt vuốt đầu Tưởng Ngư, mỉm cười: "Tiểu Ngư, sao vậy?”

Tưởng Ngư nước mắt lưng tròng: "Chị Thịnh, em không muốn học nữa…”

Quá con mẹ nó thống khổ.

Đứa con số phần cơ mà, vì sao lại còn khổ hơn so với hồi thi đại học trước khi cô ấy trùng sịnh vậy?

Thịnh An an ủi: "Em chịu khổ rồi, nhưng cũng hết cách, ai bảo chỉ có em mới có thể vào được không gian đó cơ chứ? Cố gắng học đi, mục tiêu của viện sĩ Chu là trong vòng 15 ngày, huấn luyện em thành một nhân tài trồng trọt chuyên nghiệp.”

Tưởng Ngư: "...” Lại lần nữa cảm thán, thật sự là tự bê đá đập chân mình mà!!

Lúc Tưởng Ngư vào đại học thì bận rộn yêu đương, miễn cưỡng lắm mới vớt được bằng tốt nghiệp mà ra trường.

Chuyên ngành cô ấy học cũng rất đơn giản.

Nhưng bây giờ, một nhóm các học giả và chuyên gia cố gắng bằng tốc độ nhanh nhất để dạy dỗ cô ấy thành một nhân viên chuyên nghiệp.

Chỉ trong một đêm ngắn ngủi, cô ấy đã nhét quá nhiều thứ vào trong đầu.

Đầu váng mắt hoa luôn rồi.

Đây không phải đãi ngộ của người được Trời chọn, đây là cuộc sống khốn khổ của sinh viên.

Tưởng Ngư nghiến răng: "Không được, em không làm được, không phải em không phối hợp, mà thật sự là — —”

Cô ấy không làm nữa!

Quốc gia còn có thể làm gì cô ấy nào?

Thịnh An nghe vậy, vẫn khá là bình tĩnh.

Cô chậm rãi lộ ra một nụ cười tươi, giọng nói nhẹ nhàng: "Chỉ sợ là không được.”

Tưởng Ngư mở to hai mắt, không thể tin nổi: "Tại sao lại không được? Sao nào, quốc gia còn có thể ép buộc em làm chuyện em không muốn chắc?!"

Thịnh An: "Đương nhiên là không thể.”

Nụ cười của cô vẫn không thay đổi: "Nhưng mà, quốc gia có thể sẽ không giao Dư Lợi Thiên và Trần Kiều Kiều cho em nữa, à, bọn họ dù sao cũng là công dân của nước ta, có khả năng quốc gia sẽ nuôi dưỡng bọn họ, để cho bọn họ cũng có thể bình an sống sót ở mạt thế."

"Đương nhiên, nếu bọn họ cố gắng làm việc, có lẽ bọn họ còn có thể ăn no mặc ấm, có được — —"

“A a a!” Tưởng Ngư nổ tung: “Không được, tuyệt đối không thể!”

Gϊếŧ người không dao!

Mỗi một chữ, đều là đang muốn lấy mạng của cô ấy.

Tay cô ấy nắm chặt thành quyền, nghiến răng nghiến lợi:

“Em, học!”

Nếu để cho hai tên đê tiện Dư Lợi Thiên và Trần Kiều Kiều kia sống tốt thì so ra còn khiến cô ấy khó chịu hơn là gϊếŧ cô ấy nữa!

Sau lưng Thịnh An, Hách Kính Nghiệp đồng tình nhìn Tưởng Ngư một cái.

Đùa cái gì thế?

Thật sự cho rằng chị Thịnh vô duyên vô cớ mà đi khống chế Dư Lợi Thiên và Trần Kiều Kiều à?

Đây là ba tấc của Tưởng Ngư đấy.

Đứa bé này đã rơi vào tay chị Thịnh rồi, vậy mà còn hy vọng xa vời mà có thể thích gì làm nấy ư?

— — Ha ha, cho rằng chị Thịnh là chị gái tri kỷ đấy à?

Tưởng Ngư nghiến răng nghiến lợi, lại bị các viện sĩ chuyên gia kia sốt ruột kéo đi rồi.

Mãi cho đến sáng hôm sau, Thịnh An mới gặp lại Tưởng Ngư.

Tưởng Ngư giống như một du hồn, phiêu đãng đến căn tin của doanh địa tạm thời, vành mắt xanh đen, trong miệng không ngừng lẩm bẩm, giống như đang đọc thuộc lòng cái gì đó.

Thịnh An vẫy tay: "Tiểu Ngư, mau tới ăn cơm.”

Tưởng Ngư nhìn cô một cái, ánh mắt u oán.

Cô ấy "lay lắt" lượn qua, giọng nói khàn khàn: "Tối hôm qua ngủ ngon không?”

“Cũng được.” Thịnh An hỏi: “Giọng em làm sao vậy?”