Mạt Thế: Sao Lại Có Nhiều Người Trùng Sinh Thế Này!

Chương 29

Chương 29

Lê Uyển Vân sắp cười thành tiếng luôn rồi.

Hôm nay Lê Kiện Lực đã chuyển tiền cho cô ta, mụ già và lão khọm kia lập tức gọi điện thoại tới ngay, uy hϊếp cô ta phải nhanh chóng ký tên rồi cút đi, giao công ty ra cho bọn họ.

Lê Uyển Vân không chút chần chừ, ký tên ngay tại chỗ.

"Ha ha ha, cười chết mất! Hai mươi mốt ngày sau, cổ phiếu, công ty, tất cả đều sẽ hóa thành bọt biển, tôi cần gì mà phải dây dưa không đưa cơ chứ? Có ý nghĩa gì nào?” Lê Uyển Vân ôm mấy tấm thẻ ngân hàng, cười đến ngã vào trên giường.

Lê Uyển Vân đã không thể chờ nổi mà muốn nhìn sắc mặt tràn ngập hối hận của người nhà kia sau hai mươi mốt ngày nữa!

Đời trước, chính bọn họ đã hãm hại cô ta.

Đời này, cô ta có hãm hại bọn họ thì cũng là do bọn họ xứng đáng!

Ý cười trên mặt Lê Uyển Vân dần dần biến mất, ánh mắt trở nên lạnh lẽo, mang theo sự lạnh nhạt và nỗi căm hận.

Cô ta là trùng sinh trở về.

Ba ngày trước, cô ta vì bảo vệ công ty do cha mẹ để lại mà cãi nhau với mấy người nhà chú họ.

Thằng em họ Lê Thiên Thành của con ả đê tiện kia đã đẩy cô ta một cái, khiến cô ta đυ.ng vào khung cửa, vỡ đầu chảy máu.

Lê Uyển Vân đưa tay sờ sờ vết thương trên đầu.

Một cú kia, cũng đυ.ng ra một Lê Uyển Vân của hai năm sau luôn.

Kiếp trước, cô ta cũng bị thương thế này, nhưng điều đó chỉ làm cho nỗi hận của cô ta với mấy người nhà chú họ càng sâu thêm, lại càng thêm liều mạng chống đối chứ không muốn nhượng bộ.

Mãi cho đến tận ngày tận thế xảy ra, cô ta và chú họ vẫn đang hao hết tâm tư mà tranh đoạt công ty.

Nhưng 21 ngày sau, tận thế đến.

Tất cả đều biến thành bọt biển.

Cô ta cái gì cũng không có, cứ như vậy mà tiến vào mạt thế.

Vốn là cả nhà chú họ cũng giống như cô ta.

Nhưng chết tiệt là, Lê Thiên Thành thức tỉnh dị năng, trở thành dị năng giả hệ thủy.

Chỉ bằng cái này, thân phận người một nhà Lê Kiện Lực trong nháy mắt đã khác hẳn cô ta rồi.

Mấy người Lê Kiện Lực cũng rất hận Lê Uyển Vân. Trong mắt bọn họ, là Lê Uyển Vân vẫn sống chết ôm công ty không buông, dẫn đến chuyện bọn họ phải dây dưa với cô ta, nên mới không phát hiện ra sự dị thường khi tận thế đến gần…

Nực cười!

Đó là công ty cha mẹ Lê Uyển Vân đã vất vả gây dựng nên, dựa vào cái gì mà phải cho bọn họ?

Đời trước, sau khi Lê Thiên Thành thức tỉnh dị năng, người một nhà bọn họ liền đuổi tận gϊếŧ tuyệt với Lê Uyển Vân, ỷ vào thân phận dị năng giả mà cướp đi đồ ăn cô ta khó khăn lắm mới đào được, lại còn đánh đập cô ta, thậm chí là muốn gϊếŧ luôn cô ta nữa.

Lê Uyển Vân mạng lớn, vẫn còn sống.

Cô ta chạy đến một thành phố khác, để rồi sau nửa năm ở mạt thế, rốt cục cũng thức tỉnh dị năng — — không gian.

Dị năng giả không gian là sự tồn tại đặc thù cỡ nào cơ chứ?

Lê Uyển Vân dựa vào dị năng không gian mà chịu khổ một chút, vất vả một chút, rốt cục thì ở năm thứ hai mạt thế, cô ta cũng đã sống cho ra hình ra dạng một con người.

Mà lúc này, cả nhà chú họ chết tiệt kia của cô ta lại xuất hiện!

Bà già họ Lê kia ỷ vào chuyện mình là bà nội của Lê Uyển Vân mà nhất quyết bắt cô ta phải phụng dưỡng bọn họ. Cha con Lê Kiện Lực và Lê Thiên Thành còn muốn moi được lợi ích từ cô ta nữa chứ.

Sau đó…

Hô hấp Lê Uyển Vân có chút dồn dập, ánh mắt càng thêm lạnh lẽo như băng.

Cô ta niệm tình quan hệ huyết thống, chỉ phế đi Lê Thiên Thành chứ không gϊếŧ chết đám người nhà kia.

Không ngờ rằng, Lê Kiện Lực vậy mà lại đi phát tán lời đồn là cô ta có vật tư, còn liên hợp với vài dị năng giả khác vây công cô ta nữa.

Cuối cùng, Lê Uyển Vân chết thảm ở mạt thế năm thứ hai.

Không phải tất cả dị năng giả không gian đều có rất nhiều vật tư.

Ngược lại, Lê Uyển Vân có rất ít vật tư, thời gian cô ta thức tỉnh quá muộn!

May mắn, cô ta đã được sống lại, tất cả đều trở lại như lúc ban đầu.

Lần này, cô ta có thể trở thành người giàu có nhất!

Lê Uyển Vân nghĩ đến không gian của mình, vui đến phát khóc.

Đời trước, không gian của cô ta là từng chút một mà trưởng thành, đến khi cô ta chết, không gian của cô ta mới chỉ lớn cỡ một cái sân bóng đá thôi.

Nhưng sau khi trùng sinh trở về, chẳng biết tại sao, tuy rằng dị năng của cô ta chỉ mới là sơ cấp, nhưng không gian của cô ta vẫn to lớn vô cùng!

Khéo phải lớn bằng mười cái sân bóng đá ấy chứ?

— — Ông trời đúng là không bạc đãi cô ta!