Mạt Thế: Sao Lại Có Nhiều Người Trùng Sinh Thế Này!

Chương 19

Chương 19

Tưởng Ngư hít sâu một hơi.

Trong nháy mắt kia, cô ấy bị cơn phẫn nộ bao phủ, rồi bị nuốt chửng bởi ký ức trong một năm mạt thế kia.

Đôi mắt của Tưởng Ngư đỏ đậm, cô ấy nhìn chằm chằm vào Dư Lợi Thiên:

"Anh muốn chiếc vòng tay đó à? Anh vẫn luôn muốn chiếc vòng tay đó nhỉ? Thì ra các người biết đó là thứ tốt. Chẳng trách trước khi đi, anh lại lấy trộm chiếc vòng tay đó..."

Đó không chỉ đơn giản là một chiếc vòng tay, đó còn là vật tổ truyền của nhà cô ấy, là một cơ duyên cực kỳ lớn lao nữa.

Mạt thế đang đến rồi, chuyện có một không gian có ý nghĩa như thế nào, không cần nói cũng biết.

Đôi sài lang này thật là khiến người ta ghê tởm!

Tưởng Ngư tức giận đến l*иg ngực phập phồng kịch liệt, hai mắt đỏ bừng lên.

"Là em đề nghị chia tay. Nếu em không muốn đưa chiếc vòng đo cho anh thì cứ đưa tiền cũng được." Dư Lợi Thiên trở mặt, rất không biết xấu hổ mà nói: "Nếu không, anh sẽ nói với các bạn cùng lớp và cả công ty của em rằng em--"

Thịnh An đột nhiên đứng dậy, cất điện thoại đi.

Lập tức thu hút sự chú ý của mọi người.

Lông mày cô nhíu lại, trên mặt lộ vẻ thiếu kiên nhẫn, như thể sự kiên nhẫn của cô đã hoàn toàn cạn kiệt.

"Tưởng Ngư, cô nói sau khi chia tay, hắn đã lấy đi chiếc vòng tay của cô đúng không?"

Tưởng Ngư sửng sốt, theo bản năng gật đầu: "Đúng vậy."

Dư Lợi Thiên nhảy dựng lên: “Em đã lấy lại rồi mà!”

Thịnh An không để ý tới gã ta, vẫn nhìn Tưởng Ngư, hỏi tiếp:

“Vòng tay của cô trị giá bao nhiêu?”

Tưởng Ngư rêи ɾỉ: "A, bà nội cho tôi..."

"Ồ, tôi hiểu rồi, là vật tổ truyền nhỉ, báu vật vô giá, giá trị liên thành." Thịnh An gật đầu, đưa ra kết luận.

Cô liếc nhìn Hách Kính Nghiệp một cái rồi nói: "Tội trộm cắp và tống tiền thì phán như thế nào?"

Hai mắt Hách Kính Nghiệp sáng lên, ôm máy tính đứng dậy, lớn tiếng nói: “Nếu không phải quan hệ giữa các thành viên trong gia đình thì sẽ cấu thành tội trộm cắp, nếu giá trị tang vật lớn thì có thể xin phạt tù có thời hạn từ ba đến bốn năm. Về tội tống tiền, nếu số tiền quá lớn thì sẽ bị phạt tù có thời hạn dưới ba năm.”

Thịnh An khẽ cười: “Vậy dẫn đi đi.”

Dư Lợi Thiên: "?"

Tưởng Ngư: "??"

Tưởng Ngư ngơ ngác mà nhìn Thịnh An.

Thịnh An: "Thời gian của cô rất quý giá, thời gian của tôi lại càng quý giá. Cô đã lãng phí 12 phút rồi."

Cô có chút bất lực.

Cô gái này không biết rằng chỉ còn có 21 ngày nữa là đến tận thế rồi sao?

Tại sao lại vẫn lãng phí thời gian để mà cãi nhau hả?

Nhìn một tên khốn nạn nhảy lên nhảy xuống như vậy thì thú vị lắm à?

Tưởng Ngư vẫn còn bối rối.

Thịnh An: "Sao hả? Cô cảm thấy không hài lòng à? Muốn trực tiếp xử lý hắn sao?"

Cô suy nghĩ một chút rồi gật đầu: “Cũng được thôi, thời kỳ bất thường cần phải có những thủ đoạn bất thường, mà cũng đúng, vậy thì—”

Tưởng Ngư vội vàng ngắt lời cô: "Chờ đã!"

Cô ấy lắc đầu: “Không được, không thể để hắn chết như vậy được, phải để hắn sống đến 21 ngày sau.”

Mọi người ở đời trước đều nói, có thể chết trước khi tận thế là một điều may mắn.

Cô ấy không muốn Dư Lợi Thiên và Trần Kiều Kiều được chết dễ dàng như vậy!

Nếu không, ban đêm nằm mơ đến chuyện cô ấy bị bọn họ tra tấn mà lại không tra tấn lại bọn họ, cô ấy sẽ bực mình chết mất.

Vẻ mặt Thịnh An như muốn nói: Tôi không hiểu, nhưng tôi sẽ tôn trọng.

Cô xua tay: “Tùy cô, chỉ cần cô hợp tác với quốc gia, loại chuyện không ảnh hưởng đến toàn cục này đều tùy cô.”

Giọng điệu này, có thể nói là vô cùng dung túng.

Dư Lợi Thiên nghe mà ngơ ngẩn, nhưng khi tay gã ta bị hai người mặt thường phục kia còng lại ra đằng sau, gã ta chợt nhận ra——

Những người này không đơn giản!

Đặc biệt là cô gái vừa đòi bắt gã ta.

Dư Lợi Thiên giãy dụa: "Chờ đã, mấy người đang làm gì vậy? Tại sao lại bắt tôi?!"

Thịnh An không nhiều lời vô nghĩa, chỉ xua xua tay, hai người mặc thường phục liền lôi gã ta ra ngoài, chẳng khác gì đang kéo một con chó chết cả.

Bên ngoài vang lên tiếng kinh hô của một giọng nữ:

"Lợi Thiên! Anh làm sao vậy? Tại sao mấy người lại bắt Lợi Thiên?!"

Tưởng Ngư nghiến răng nghiến lợi: "Trần Kiều Kiều!"

Cô ấy vừa dứt lời, một cô gái đã lao tới, bổ nhào lên người Dư Lợi Thiên ở cửa.

Cô ta quay đầu qua: "Tưởng Ngư! Tại sao cậu lại để bọn họ bắt Lợi Thiên? Cậu——"

Thịnh An ngắt lời cô ta: “Ồ, còn một người nữa à.”

Dáng vẻ cô trông rất bình tĩnh, giọng nói cũng chẳng chút cảm xúc: "Dư Lợi Thiên, có phải là Trần Kiều Kiều đã yêu cầu anh ăn trộm chiếc vòng tay kia không?"