Mạt Thế: Sao Lại Có Nhiều Người Trùng Sinh Thế Này!

Chương 18

Chương 18

Khoảnh khắc gã ta nắm lấy tay cô ấy, Tưởng Ngư thô bạo mà ném văng nó đi, cảm thấy ghê tởm đến buồn nôn.

Cô ấy phát hiện dù thế nào đi nữa, cô ấy cũng bị sốc trước sự vô liêm sỉ của người đàn ông này.

Nếu không được trùng sinh, cô ấy chắc chắn sẽ cảm động vô cùng khi nghe được những lời này.

Nhưng vào một năm sống ở mạt thế của đời trước, cô ấy đã nghe thấy gã ta và Trần Kiều Kiều nói với cô ấy rằng -

Từng ngóc ngách "hạnh phúc" mà cô ấy lưu lại trước kia, đôi nam nữ chó má này đều đã yêu đương vụиɠ ŧяộʍ sau lưng cô ấy!

Gã ta rốt cuộc là vô liêm sỉ đến mức nào khi nói những lời này cơ chứ?

Thịnh An và Hách Kính Nghiệp đang đứng bên cạnh hóng chuyện.

Thịnh An: “Ai trả tiền?”

Đây là vấn đề quan trọng nhất.

Dư Lợi Thiên khựng lại.

Thịnh An thở dài: “Đúng là coi tiền như rác nhỉ.”

Tưởng Ngư: "..."

——Cô ấy thực sự không muốn nghe bốn chữ này đâu!!

Tưởng Ngư trừng mắt nhìn Dư Lợi Thiên, mắng gã ta: "Tôi biết tất cả những gì anh đã làm trong quá khứ rồi. Anh và con khốn đó từ hồi phổ thông đã ở bên nhau rồi chứ gì. Lên đại học, anh không có tiền nên mới nhắm tôi là mục tiêu.”

"Chúng ta cùng nhau đi du lịch, cùng ăn cùng uống. Sau khi lừa gạt tôi xong, anh lại lập tức chạy đi nùng tình mật ý với cô ta. Anh thật sự cho rằng tôi không biết gì sao?!"

Thịnh An & Hách Kính Nghiệp: ...Ối chà chà.

--- Thời Tiêu thật ngốc quá.

Dư Lợi Thiên bị chọc thủng, vẻ mặt thay đổi trong nháy mắt, nhưng rất nhanh gã ta đã lại cãi cùn:

"Tưởng Ngư, anh thật sự không hiểu em đang nói cái gì? Em có chứng cứ gì không?"

Gã ta đột nhiên biến sắc, cười lạnh: “Có phải là em nɠɵạı ŧìиɧ rồi quay lại đổ lỗi lên đầu anh không?”

Gã ta liếc nhìn xung quanh một lượt, bỏ qua ba “ông chú” không mấy nổi bật, rồi đưa mắt nhìn chằm chằm vào Hách Kính Nghiệp, chỉ vào anh ta:

"Có phải là thằng này không?"

Hách Kính Nghiệp: "?"

Hóng hớt có một chút mà chiến sự lan luôn lên người là cớ làm sao?

Tưởng Ngư buông lỏng bàn tay đang siết chặt, cô ấy muốn dùng dao gϊếŧ chết cái tên Dư Lợi Thiên này đi cho rồi...

Hách Kính Nghiệp bị chỉ vào như vậy, mới giơ tay đẩy đẩy kính lên, bình tĩnh nói:

"Người anh em à, anh được người ta bao nuôi như ‘vịt’ thì anh cũng cần phải có đạo đức chứ? Một bên được người ta bao nuôi, một bên lại đi nuôi kẻ thứ ba, thật sự là rất vô đạo đức á."

"Mày nói cái gì?!" Dư Lợi Thiên nổi giận.

Hách Kính Nghiệp nhìn gã ta từ trên xuống dưới một lượt, lắc đầu:

"Người anh em, cỡ anh mà mà nói, mấy năm thanh xuân trước kia cũng chỉ đáng giá ba dưa hai táo thôi, anh lại tiêu nhiều tiền như vậy, sao lại còn không biết đủ cơ chứ?"

Cái nhìn đó, quả thực là đầy sự ghê tởm và lên án.

Dư Lợi Thiên tức giận: "Mày nói nhảm cái gì đó? Mày mẹ nó mới là đồ vịt chết tiệt ấy!"

Hách Kính Nghiệp dang tay: “Tôi không ăn chùa tiêu chùa của bạn gái nha, còn anh thì đã ăn chùa tiêu chùa của người ta rồi mà còn không có đạo đức, thế không phải là ‘vịt’ thì là gì?”

"Mày--"

Tưởng Ngư giơ tay chỉ về phía cửa: "Dư Lợi Thiên, chút khỏi đây ngay."

Cô ấy cười lạnh: “Chỉ vì bây giờ tôi buông tha cho anh, không có nghĩa là tôi sẽ vĩnh viễn buông tha cho anh đâu. Anh cứ rửa sạch cổ mà chờ đó cho tôi.”

Chờ tận thế đến, cô ấy nhất định sẽ hung hăng mà tra tấn đôi nam nữ đê tiện này!

Dư Lợi Thiên hít một hơi thật sâu, quay lại nhìn về phía Tưởng Ngư.

Gã ta không biết tại sao Tưởng Ngư lại thay đổi như vậy.

Nhưng bên nhau nhiều năm như vậy, trong thâm tâm gã ta vẫn luôn cảm thấy Tưởng Ngư chỉ là một cái bánh bao mềm yếu dễ lừa.

"Tưởng Ngư, lời chia tay là do em nói ra, lại còn vu oan cho anh phản bội em, còn hắn nước bẩn cho anh nữa. Nếu như em không thể đưa ra được bằng chứng thì em phải bồi thường cho anh. Bằng không, em đừng có hòng mà mơ đến chuyện chia tay!” Ánh mắt Dư Lợi Thiên đầy tham lam.

Hách Kính Nghiệp: “Chậc, chậc.”

Anh ta một bên phát ra âm thanh, một bên lắc đầu.

Dư Lợi Thiên trừng mắt nhìn anh ta một cái, rồi lại nhìn qua Tưởng Ngư.

Tưởng Ngư tức giận đấy bật cười: "Anh đang uy hϊếp tôi đấy à?"

"Là em đòi chia tay trước, nếu không chúng ta đừng chia tay nữa, còn muốn chia tay thì em phải bù đắp cho anh." Dư Lợi Thiên coi đó như là chuyện đương nhiên.

Tưởng Ngư: "Anh muốn thế nào?"

Cô ấy muốn xem tên đê tiện này còn có thể nói ra những lời như thế nào nữa.

Dư Lợi Thiên: “Cái vòng tay mà em đã lấy lại ấy.”