Ba anh chàng thực ra chỉ khoảng hai mươi tuổi, là những sinh viên đại học vừa được nghỉ.
Ai thua một đứa trẻ mà không đỏ mặt?
Cuối cùng, từng người một, như muỗi kêu vo ve, gọi một tiếng "Anh trai..." rồi muốn tắt mạng ngay lập tức.
"Không phải chứ, tôi nghe ra rồi, nhóc con vừa nãy hình như không nói chuyện với bọn tôi. Nhóc, có phải nhóc đang livestream không?"
"Livestream? Thế chắc chắn không phải trẻ vị thành niên rồi! Nhóc này là streamer đội lốt trẻ con bật máy biến giọng?!"
Có người còn định gài bẫy Lục U Minh: "Anh trai, anh livestream ở đâu thế, nói cho em biết đi, để em tặng cho anh mấy cái tên lửa!"
"Được thôi, nền tảng tên là Đậu Miêu, tìm... tìm mã ID 358437 là được."
Các khán giả trong phòng livestream đều đang nín thở xem diễn biến, chịu không nổi nữa họ lập tức tràn vào phòng của Lục Phóng Vi cuồng nhiệt bật cười “Hahahahahahaha”.
Hai phút sau, thành viên của đội bạn nổ lên vài tiếng chửi gầm rú trong micro.
"*** Lục Phóng Vi? Đây là phòng livestream của Lục Phóng Vi hả?! Tôi không tìm nhầm chứ?!"
"Đúng rồi, vào đi, các em trai, cảm ơn tên lửa của các em nhé~" Lục U Minh cố ý nói bằng giọng dễ thương.
Mấy sinh viên vừa vào phòng livestream đã thấy một cậu nhóc đáng yêu đến phát hờn, đôi mắt tinh nghịch linh hoạt, vẫy tay với họ: "Hi~"
"Cậu— cậu là cái gì nhỉ?! Cậu là, là... con trai của Lục Phóng Vi!"
Lục U Minh nghe xong hơi xị mặt, hắn không nổi tiếng thế sao?
"Tôi tên là Lục, U, Minh." Hắn không hài lòng, xị mặt ra.
[Hahahahaha, mặt nhỏ của U U trông cưng quá, tôi thích quá đi!]
[Hahahahaha! Vậy thì bao giờ ném tên lửa tới?!]
Lục U Minh lười biếng nói thêm: "Thôi được, chơi thêm một ván nữa." Vừa nói, hắn dựng thẳng người chuẩn bị vào trận, ai ngờ phòng livestream bỗng bị đóng băng khẩn cấp, màn hình chuyển sang tối đen.
Lục Phóng Vi vừa hoàn thành cảnh quay đêm, nghe Tiểu Chu vội vàng báo tin rằng U U đã dùng tài khoản game và livestream của ông để lên sóng, không chỉ thế, còn bị người khác chụp ảnh và đưa lên hot search.
Ông giận điên người, đăng nhập vào tài khoản khẩn cấp, đẩy livestream ra khỏi phòng.
Lục U Minh ngơ ngác nhìn, điện thoại đặt bên cạnh rung lên từng chập đầy tức giận.
Hắn không khỏi chu mỏ: "Chậc," đành phải nhận cuộc gọi, giọng trẻ con mở lời trước: "Ba! Cuối cùng ba cũng nhớ tới U U rồi ạ!"
Lục Phóng Vi bị giọng nói đáng yêu của hắn làm bất ngờ, nhớ đến việc mình không tham gia buổi biểu diễn và lễ tốt nghiệp của con trai, cảm thấy có lỗi, ho một tiếng rồi nghiêm túc nói: "U U, lần sau không được nghịch ngợm như thế nữa, cho dù chơi cũng không thể dùng tài khoản của ba...”
Lương Hoài Cẩn nghe thấy tiếng động, cũng từ thư phòng chạy đến, đưa tay nhấc bổng thằng nhóc từ ghế gaming lên, tắt máy và đưa hắn ra ngoài. Hai chân Lục U Minh lơ lửng, đành hứa với Lục Phóng Vi: "U U biết lỗi rồi... U U chỉ nghĩ việc livestream rất thú vị, có rất nhiều người nói chuyện với con, như vậy U U sẽ không cô đơn..."
Hắn cúi đầu, giọng nghe rất tủi thân.
Lục Phóng Vi vẫn không nỡ, nói: "U U, sau này ba sẽ nhờ chú Tiểu Chu giúp con xác thực tài khoản, con sẽ chơi sau được không? Những ngày tới ngoan ngoãn ở nhà, ba hứa, khi con đi thi vào tiểu học Tư Quốc, ba chắc chắn sẽ về đưa con đi thi."
"Ồ ồ." Lục U Minh được Lương Hoài Cẩn đặt xuống chiếu mát nhỏ trong phòng khách, hai chân trần, nhớ lại kiếp trước vì ông ba không đáng tin mà trễ nửa tiếng không vào thi được, khóe miệng hơi co giật: "Không cần đâu, ba, con vẫn muốn chú Lương đưa đi hơn~"
Nghe vậy, Lục Phóng Vi có cảm giác bị cướp mất con trai, qua điện thoại gọi vọng sang Lương Hoài Cẩn: "Lương Hoài Cẩn! Cậu cho con tôi uống bùa mê thuốc lú gì đấy! Cậu cứ đợi đấy!"
Khiến Lương Hoài Cẩn bên cạnh không khỏi bật cười, nhún vai: "Được thôi, tôi đợi anh ở đây."
Lục U Minh nghe câu đó, có cảm giác như đang “ăn đường”, tinh nghịch liếc nhìn sang chú rồi mới cúp máy. Quay đầu nhìn Lương Hoài Cẩn, hai tay hắn khoanh lại, nhìn y với ánh mắt “xem con tài không” và chớp chớp mắt len lén tiến sát làm nũng: "Chú Lương ơi, U U muốn ăn dưa hấu ướp lạnh, vải thiều, coca đá, còn có tôm hùm cay nữa~"
Lương Hoài Cẩn cười nhẹ, đưa tay nhéo má hắn một cái: "Được thôi, tất cả đều được. Chú sẽ đãi con."
Y đứng dậy đi chuẩn bị mọi thứ, tiện tay bật máy chiếu trong phòng khách cho hắn.
Một tiếng sau, Lương Hoài Cẩn đeo găng tay dùng một lần đang tập trung bóc vỏ tôm. Khi ngẩng đầu lên, y thấy thằng nhóc đang nằm nghiêng trên chiếu nhỏ, vui vẻ thưởng thức dưa hấu ướp lạnh và tôm hùm cay mình đặt cho nó. Cái miệng nhỏ đang mυ'ŧ từng con tôm trắng muốt nhúng trong dầu ớt thơm ngon, tất cả đều do y vừa bóc vỏ sẵn cho nó, vừa ăn vừa thư thái xem phim hoạt hình trên màn hình.
Lục U Minh nhận thấy y nhìn sang, còn cố tình nhướng lông mày nhỏ lên, chép miệng: "Chú Lương, chú thật tốt với con~ Chú yên tâm, khi ba con về, con sẽ nói tốt cho chú!"